Chủ Nhật, 31 tháng 3, 2013

TÔI ĐÃ LÀM ĐIỀU ẤY NHƯ THẾ NÀO- HOW I DID THIS

“Mẹ ơi, nếu có thể con làm được một điều gì đó cho mẹ, chắc đó phải là việc con học cao hơn rồi
          
“ Mom, If I could do one thing for you, that would be my higher education.”

Đã không dể dàng gì cho bất cứ ai để làm được điều ấy. Nhưng tự đáy lòng tôi, tôi đặt một mục tiêu, đậu vào đại học và làm mẹ tôi hạnh phúc như bà đáng được hưởng.
It was not easy for anyone to do so. But from the bottom of my heart, I set up a goal that was to pass the college entrance exam and to make my Mom as happy as she should have been.

Vì tôi đã thức rất sớm để học, tôi có thể đánh một giấc ngủ trưa rất dể dàng trên bải cỏ dưới bóng cây thông trong trường.
Since I got up early to study, I could get a nap so easily on the grass under the shadows of pine trees in the school.

Sau giờ học cuối, trời tối đi nhưng tôi còn có thể ở lại một mình để học tóan, lý hóa. 
After the last hour, it became dark but I could still stay in alone to study math, physics and chemistry.
Tôi luôn ôm một các cuốn sách dầy ấy.
I always held a thick pile of those books.
Khi thấy cuốn này,bài này khó, tôi thử học cuốn khác.
When I found a book or a lesson hard, I tried another one.

Vài thầy cô giáo chắc phải đang thắc mắc trong khi thấy tôi ra về trể đến khỏang 6 giờ rưởi chiều.
Some teachers must be wondering while meeting me sometimes as late as 6:30 P.M coming out.
Tôi đã là người ăn tối trể nhất tại quán cơm Thiện.
I was always the last to come to the students’ diner- Thien store.
Vào những chủ nhật, đa số bạn học của tôi đi chơi. Vài đứa về nhà. Vài đứa khác làm những chuyện gì đặc biệt.
On Sundays, almost my classmates went out. Some could go home. Other got some special things to do.
Những đứa còn lại chơi với chúng bạn, ở trong các quán cà phê thậm chí là trong nhà hàng.
The others stayed in with friends, in coffee shops or even restaurants.
Tài Bột và tôi đã âm thầm đi vào trường để học những cúôn sách hay đọc lại những bài Thủy Lâm mất rất nhiều thì giờ của chúng tôi.
Tai Bot and I silently went to the school to study books and to re-read the forestry lessons which occupied us a lot of time.

Khi đi trên đường, sợ bị mắng như kẻ mọc sách, hắn phàn nàn việc phải mang quá nhiều sách vỡ lỉnh kỉnh.

When walking on the road, being afraid of being scolded as a bookworm, he complained about carrying such a lot of books.
Tôi đã bảo hắn tôi có thể ôm hộ sách của hắn và tôi chẳng màng đến ai ngạo tôi là thằng từng là mọt sách cả.
I told him that I could carry his and I did not care who would laugh at me what a bookworm I had been.
Tôi đã có những lý do của riêng tôi để học và họ có lý lẻ riêng của họ khi ngồi trong quán càphê.
I had my own reasons to study and they had theirs to be in coffee shops.
Tôi hiếm khi đi uống cà phê, duy nhất quán Quỳnh và quán nỗi tiếng như Bún Bò Duy Khải và dĩ nhiên là tôi được bao rồi.
I rarely went to cafe – only Quynh’s - and the famous store Duy Khai’s Beef Noodles and I was paid for it of course.
Tôi đã chưa hề bao giờ vào quán Bánh Bèo Bà O hay cà phê Ngọc Lan dù tôi đi ngang qua đó hằng ngày.
I had never been in “Banh Beo Ba O” or Ngoc Lan cafe even though I passed by everyday.
Tôi đã chẳng biết thế nào là chơi bi da trong khi bạn cùng lớp tôi như Sáu Lèo, Trọng Cọp, Minh Kiết và nhiều tay nữa đã nhờ đường cơ mà nỗi tiếng.
I had no ideas how to play billiards while my class mates like Sau Leo, Trong Cop or Minh Kiet and lots of others were famous for their skills.
Khi được mời đánh thế hay ghi điểm cho tụi nó, tôi sau đó được đải một chầu nước. Chỉ vì cái tách sữa nóng tôi thường gọi, tụi nó đã gọi tôi là Thành Xì.
When I was asked to stand by to count their scores, I would later be offered a soft drink. Just because of a cup of hot milk I often ordered, they called me Thanh Xi.

Mẹ tôi đã chưa bao giờ nghe kể tôi đã cần ăn uống nhiều như thế nào.

My Mom had never been told how much I needed to eat and drink.
Ở Cần Thơ, trong 3 tháng hè, tôi đã từ chối món điểm tâm mẹ tôi nấu hoặc gọi cho tôi chỉ vì một lý do đơn giản là tôi đã từng quen chẳng ăn sáng gì rồi.
In Can Tho, during 3 summer vacations, I refused to have breakfast she cooked or ordered for me due to a simple reason that I had been used to having nothing for breakfast.
Tôi không thể nào quên được cái tôi bún bò Duy Khải ở Bảo Lộc đã ngon như thế nào khi Tài Bột hay ai đó mời tôi.
I could never forget how delicious a bowl of noodle with beef at Duy Khai’s in Bao Loc was when Tai Bot or someone had invited me.
Tôi cũng không hỏi xin bà một khỏan tiền nhỏ nào vì bất cứ một thứ đơn giản nào như một vé xem phim, một cái áo thun hay bất cứ thứ gì khác.
I also neither asked her for any small amount for any simple things like a movie ticket or a T- shirt or anything.
Tôi chỉ ở trong nhà ôm đàn tập chơi nhạc classic.
I just stayed in practicing the classical music on my guitar.
Khi về nhà 6 lần trong 3 năm học, chúng tôi đã chọn đi xe bus từ Đà Lạt cho nên khi xe dừng tại Định Quán ăn trưa, chúng tôi chỉ ăn chuối trong khi họ đang ăn cơm.

When we went back home- 6 times in 3 years, we chose to catch buses from Dalat so when they stopped by Dinh Quan for lunch, we ate just bananas while they were having rice.

Và rồi chúng tôi có thể đến nhà vào lúc thành phố lên đèn làm cho chuyến về của chúng tôi thêm dể thương và ấn tượng.
And then we could reach home at about the time the town of Can Tho was lighting- making our homecoming more impressive and lovely.
Một lần vào năm 1973, khi tôi vừa về đến nhà, tôi được một người lối xóm vui vẻ đón chào và ngay khi bà ấy hỏi tôi xem ba tôi có gửi tiền cho tôi không, mẹ tôi la lên quở trách để bộc lộ cơn tức giận.
Once, in 1973, by the time I was just home, I was gladly welcome and as soon as a neighbor asked me if my Dad had been sending me money, she cried out and blamed him loud to show her anger.
Tôi nhanh chân bước vào phòng tắm để rửa mặt và để che giấu nhiều giọt nước mắt như tôi chưa hề khóc trước đấy.
I quickly stepped in the bathroom to wash my face and hide a lot of tear drops on my face as I had never done it before.
Đêm đó tôi đã ước phải chi tôi trở lại ngay Bảo Lộc hay chết đi cho xong và lần nghỉ tết năm đó đã trở nên vô nghĩa đối với tôi.
That night I wished I would go back to Bao Loc or die immediately and that spring break became meaningless to me.
Tôi nằm lì trên giường thở dài hoặc đàn những bài hát buồn. Nếu không có cây đàn, tôi rất có thể đã bỏ nhà đi.
I kept lying in bed sighing or playing very sad songs on my guitar. If it had not been for my guitar, I would have run out of home.
Điều đó có thể giúp người ta hiểu tại sao tôi chỉ chơi những bài hát tình cảm buồn.
That could help people understand why I just played sad emotional songs.
Với tôi có vẻ như chỉ có cây đàn guitar và Bảo Lộc mới có thể hiểu tôi đã cảm thấy thế nào đang nghĩ gì và  đau đớn thế nào tôi tự đang nhận ra tương lai của chính tôi.
It seemed to me just my guitar and Bao Loc could have understood how I felt what I was thinking and how hurt I myself was considering my own future.

Một buổi sáng, một người lối xóm uống cà phê tại quán của mẹ tôi lịch sự mời tôi một điếu thuốc.

One morning, one of my neighbors having coffee at my Mom’s small coffee stand invited me a coffee and a cigarette as a matter of courtesy.
Nghe tôi từ chối, mẹ tôi hảnh diện nói, “Con tôi chưa hề đụng tới một điếu thuốc hay một ly cà phê.”
Hearing me saying my refusal, my Mom proudly said, “My son never touches a cigarette nor a cup of coffee.”
Thực sự, bà biết tôi đã từng. tôi đánh cược bất cứ người mẹ cũng đang cảm thấy như bà vậy.
Actually, she knew I had though. I bet any mother would be feeling the same way.

Ba năm học trải qua khá êm ái và đến kỳ thi vào đại học, lần khó nhất với bất cứ gả nam sinh trung học nào năm ấy 1974.

The three years passed by rather smoothly and there came the entrance exam- the toughest for any school boys that year in 1974.
Hỏng kỳ thi hổng chừng đồng nghĩa với việc đi lính và có thể vong mạng chóng hay chầy gì.
Failing the exam would also mean joining the army and probably dying soon later.
Thế nên kết quả tốt nhất là thi đậu. Tôi đã học 20 giờ một ngày từ ngày tôi trở về cho đến ngày đi thi.
So the best result ever was a pass. I studied 20 hours a day since the day I came back to the exam day.
Bất thình lình, chúng tôi có hai người khách. Tài Bột và mẹ nó đến từ Biên Hòa không phải vì một cuộc thăm viếng. Mẹ của hắn chậm rải giải thích tại sao bà đến với thằng con cưng ấy.
Suddenly we had a couple of visitors. Tai Bot with his Mom came from Bien Hoa not for a simple visit. His Mom slowly explained why she had come with her beloved son.
“Bà chị ạ, anh con trai nhà tôi đề nghị tôi đến đây để hỏi xin chị vui lòng cho cháu ở chung với con chị để hắn có thể siêng năng như anh ấy và học hỏi từ anh ta nhiều để cả hai anh cùng thi đậu chị ạ.” bà lịch sự nói với mẹ tôi.

“Dear, My sister! My son suggests that I come here to ask you if you could be pleased enough to let him stay with yours so mine could be as studious as him and would learn from him as much as they both wish to pass the exam.” politely she said.


Chưa ai từng trước đó thấy mẹ tôi cười hạnh phúc như thế và lộ ra vẻ hảnh diện như lúc ấy.

Nobody had never seen my Mom smile happily and appear so proud as she did at that very moment.
“À chúng tôi không có nhiều nhưng hai mẹ con chị được hoan nghênh ở đây với chúng tôi và thằng con nhà chị có thể học hỏi gì từ thằng con tôi bất cứ gì nó biết, bất cứ điều gì tôi dạy nó.” điềm tỉnh mẹ tôi nói với bà ta. 
“Well, we don’t have much but you’re welcome to share what we have and your son is able to get or to learn from mine whatever he has known and whatever I have taught him.” calmly she talked to the woman.

Họ dường như  là hai người đàn bà hạnh phúc nhất trên đời này vì họ có hai đứa con tốt nhất như những người khác.

They both seemed to be ones of the happiest women in the world because they had two best sons among some of others’.
Đêm đó họ trò chuyện về nhiều điều nhưng chánh yếu là về chúng tôi.
That night they talked about a lot of things but mainly about us.
Tôi đóan là mẹ tôi hổng chừng nói rằng,
“Thành con tôi là đứa tốt nhất mọi bà mẹ ước ao có được. Tôi hạnh phúc sinh ra nó.”  Con đóan đúng không mẹ?
I guessed my Mom may have said:” My son-Thanh- is the best every mother wishes to have. I am happy to give birth to him.” am I correct, Mom?
Nhưng con thi đậu. Hắn thì không. Mẹ hảnh diện vui mừng vì con phải không mẹ.
But I passed the exam. He did not. You felt happy and proud of me, didn’t you, Mom?

                                        HCMC Apr 30, 09
                                        Luong Ngoc Thanh
                                       ( Thanh Xi- T.L 74)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét