Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2013

MỘT GIẤC CHIÊM BAO

                                

Nàng rón rén ngồi xuống bên tôi, trên thảm cỏ xanh mềm mại dịu mát, khi tôi vừa chợt bừng tỉnh. Vạt áo dài màu nâu bay lên như một đám mây xám báo hiệu một cơn mưa lạnh nhẹ nhàng. Tôi chợt ngồi bật lên dang hai tay như cố ôm ghì lấy nàng, người thiếu nữ tôi yêu âm thầm, người mà tôi trước đó chưa hề dám mơ đến việc nắm lấy bàn tay.
    Nhỏen miệng cười mỉm chi phân nữa với tôi, phân nữa kia có lẻ với hoa lá, mặt bừng đỏ như một trái đào vừa chín, nàng vùng vằng đẩy tôi ra,
“Bao nhiêu người đang nhìn mình kìa, Thành.”
Như một tên tội đồ trẻ tuổi ngông cuồng sắp bị hành hình, nhìn nàng đắm đuối, tôi thống thiết van xin,
“Cho phép Thành nhé.”
Nàng vùng vằng, nghiêm mặt và như muốn quở phạt tôi,
“Giận cho mà xem. Ai mà dám làm vậy bao giờ. Sắp đến giờ học rồi. Dậy đi chứ. Nào, đưa tay đây.”
Tôi bắt chước,
“Giận cho mà xem. Không thèm đưa tay đâu.”
Người nàng bổng lung linh như sắp bốc thành hơi nước, mái tóc đen nhánh bay nhẹ lên hòa quyện vào mây nên tôi đã hỏang hốt kêu lên,
“B.V, đừng đi! chờ Thành với.”
Bầu trời rộng mênh mông trên không trung kia như không màng đến chúng tôi. Hai đứa tôi dần bay bổng lên, nhẹ nhàng như hai cánh chim lần đầu sát cánh bên nhau. Tôi lượn lại gần nàng hơn để hỏi,
“Em đang nhìn thấy gì đấy?”
Nàng e thẹn nói gì đó rất nhỏ. Tôi hỏi tiếp,
“Em đang ước mơ gì?”
Như được một sức đẩy mạnh mẻ, nàng lướt đến thật sát bên tôi,
“Đang mơ được trở thành một cánh chim luôn. Thế còn anh?”
    Có ai còn có thể khiến mẹ tôi vui được nữa không ngoài tôi ra. Mà ngoài việc tôi học giỏi, chẳng còn có điều gì tôi có thể làm được cho người nữa cả. Tôi đã tự tìm ra những việc gì đó để làm nếu không còn đi học được nữa. Tôi đã nhiều lần tự dặn lòng rằng,
“Ít nhất ta cũng làm cho mẹ hài lòng vì ta là đứa con ngoan,chưa một lần làm cho người nhíu mày khó chịu chứ không cần phải một học trò giỏi.”
    Suốt đời tôi nếu tôi không thể nào phụng dưỡng người được nữa, tôi cũng còn biết phải làm gì hơn. Đời tôi sẽ chẳng có một ý nghĩa gì nữa cả. Tôi sẽ chẳng thiết tha bất cứ thứ gì khác cả.
“Anh! Có nghe em hỏi không?”
Tôi lúng túng,
“Có... anh ... không biết sao nữa.”
   Tôi chợt nhận ra mẹ tôi đang ở đâu đó mong tôi đáp xuống, mong tôi sớm trở về nhà sau khi học xong. Như bất cứ con chim mẹ nào trên đời này, bà chỉ có một mơ ước- thấy con mình trở về tổ, bình yên.
“ B.V này, Anh cũng mong làm chim như em vậy nhưng anh muốn được sống chung với chim mẹ của anh cơ. Em có biết là anh yêu thương mẹ anh nhiều bao nhiêu không?”
Vừa nghe tôi nhắc nhở, nàng chớp mắt muốn khóc,
“Em cũng muốn về với mẹ. Em cũng sợ làm mẹ buồn.”
Tôi cũng vừa chợt ứa lệ,
“Em có muốn sống chung với mẹ không?”
Nàng ngỏanh mặt đi như muốn trách cứ tôi vì hỏi nàng câu hỏi vô duyên ấy,
“Ai mà không muốn thế chứ?”
Tôi cố gắng làm nàng hiểu tôi hơn,
“Mẹ anh chỉ có mỗi mình anh. Mẹ không thể sống hạnh phúc được nếu người vắng anh. Em có hiểu không?”
Nàng quay lại nhìn tôi tỏ vẻ cảm thông,
“Ai mà không hiểu thế?”
Chúng tôi bay nhẹ, lước trên các ngọn cây xanh rì. Chúng tôi nhìn thấy hàng cây Muồng lá nhỏ nở hoa vàng rực. Chúng tôi nhìn thấy những đồi trà xanh rì, những dảy đồi trà chập chùng đẹp mắt. Chúng tôi bổng hơi nặng nề đi khi  chúng tôi người mong chờ, có một nơi để quay về, có một chổ để ngụ lại suốt đời- tổ ấm của mẹ. Trời bổng mát dịu. Mây bổng bay thấp xuống ẩm ướt. Nàng lượn bay thật sát vào tôi như cần tôi hơn,
“Em thấy hơi lạnh.”
Tôi an ủi,
“Bay đi một tí nữa nhé.”
Nàng không nói gì nữa nhưng chớp mắt, liếc nhìn tôi,
“Tí là bao nhiêu?”
“Ai mà biết?”
Dang hai cánh rộng để giữ thăng bằng, nàng trách hờn tôi,
“Không biết sao lại rủ người ta?”
Tôi vội vả đập hai cánh để dừng nhanh lại,
“Anh e rằng ta không còn có dịp nào được bay lượn bên nhau thế này thôi.”
Nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, nàng nói rất khẻ,
“Anh cứ về với mẹ anh đi. Em biết bà ở xa lắm và đang mong chờ anh về.”
Tôi thật sự muốn biến mất khi nghe nàng nói thế,
“Em giận anh phải không?”
“Em chỉ... chỉ hiểu rằng anh thương yêu mẹ hơn em...”
      Tia nắng quái át nào đó đã xuyên qua tán lá rọi lên mắt tôi khiến tôi chợt tỉnh giấc ngủ trưa. Cái mát dịu của bải cỏ như một tấm mệm êm như muốn ghì tôi lại. Nhận ra vài chiếc áo nâu đang hướng về các dảy phòng học, tôi bổng ngồi dậy. Dùng vạt tay áo sơ mi ngắn, thật vội vả, tôi dụi hai mắt hơi ươn ướt. Tôi nhìn chung quanh. Trưa nay nắng thật dịu êm. Chồng sách vở tôi vừa dùng gối đầu vẩn cứ nằm yên đó. Mọi thứ vẩn bình yên như thế đó. Lòng tôi trở nên thật thanh thản. Những ai yêu thương nhau thật lòng, yêu thương mẹ thật nhiều, chắc cũng phải ganh tị với hai chúng tôi mất thôi.
      Ai đâu mà biết tôi vừa có một giấc chiêm bao tuyệt vời ấy.
                                                 Rạch Giá Agu 17, 2012
                                                                    Thành Xì TL-71

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét