Thứ Bảy, 6 tháng 7, 2013

BẢO LỘC- QUỲNH NHƯ

                                  

    Quỳnh Như- đứa con gái của Long Kh’mer tôi đã bồng trên tay trong hôm cúng 100 ngày nó mất, 22-12-1984 tại Bảo Lộc, tình cờ gặp tôi trong khi tôi đang trên đường đi Đà Lạt để dự đám cưới con của Hùng Sùi và giống như ba nó từng làm, Quỳnh Như đã theo chúng tôi lên Đà Lạt ngày hôm đó, 22-12-2008.
   Trong đám cưới, biết bao bạn bè NLS của Long Kh’mer bàng hoàng khi nhận ra con của gái của hắn, có nụ cười rất giống bố. Ai cũng đến chào hỏi, bắt tay Quỳnh Như. Con bé thích thú chụp hình những ông bạn cũ của ba nó. Như Quỳnh luôn cười híp mắt, kheo rằng về Mỹ chắc mẹ nó và bác “Châu Xóm Chùa” chắc rất vui khi xem rất nhiều hình chụp này và mẹ nó sẽ kể lại từng người cho nó biết thêm cái cách mà ba nó đã chơi với những người bạn. Ngồi cạnh tôi, nó luôn được tôi gắp thức ăn, luôn được tôi giới thiệu, kể những kỷ niệm của ba nó và chúng tôi. Trong bộ đồ vest mới, ông chủ hôn Hùng Sùi đến chào bàn, hỏi Quỳnh Như và tuyên bố,
“Hồi xưa bác bị nhìn lầm là ba mầy, bị ăn đòn oan hoài đấy.”
    Phúc Chuột, trông như một nghệ sĩ chánh hiệu, thì nhỏ nhẹ nói với Quỳnh,
“Long Kh’mer bố cháu thật là đào hoa. Nhiều cô ở Đà Lạt này mất hồn vì ba cháu đấy.”
    Việt Cận, cùng lớp với Hùng Sùi, cười tươi như hoa khoe với Quỳnh,
“Long Kh’mer mỗi khi lên đây, bác phải cắt gần hết hoa trong vườn cho hắn. Cháu phải kể cho mẹ nghe rằng mẹ là người may mắn nhất đó nhé.”  
Hoàng Cận mới vừa từ Sài Gòn lên, vồn vả hỏi Quỳnh Như,
“Má có nhắc đến mấy bác này không? Má cháu biết chú Hoàng Cận không- hướng đạo với ba cháu đó?”
    Khi tôi bị bắt lên hát, cả bọn NLS trong đám cưới gần 30 đứa đồng hô to, “Thành Xì.” vang cả nhà hàng. Trong lúc chờ nhạc giữa bài, Quỳnh Như tươi cười cầm hoa lên tặng tôi. Khách hôm ấy rất ngạc nhiên khi thấy tôi ôm ghì vai cô bé trong khi hằng chục tay “phó nháy” không chuyên tràn lên sân khấu để săn ảnh và quay phim. Cái gì của Long Kh’mer còn đầy trong anh em chúng tôi và hôm đó nó tràn về qua đứa con gái bằng xương bằng thịt của nó. Quỳnh Như rất tiếc không thể chờ về chung chuyến xe với chúng tôi vì cô bé đã có hẹn tối nay hát với ca đoàn tại nhà thờ Bảo Lộc. Tôi nghĩ ngay đến những lần bỏ hết những cái hẹn khác của Long Kh’mer mỗi khi nó gặp tôi.
   Trở về Sài Gòn ngay tối hôm ấy sau khi ghé lại nhà Thi Lùn, nhậu một chầu khá thịnh soạn do Minh Còi khoản đải, tôi vùi ngay vào công việc. Dạy hai buổi cho trường Infoworld School và chạy “sô” buổi chiều tại một trung tâm của Đ.H Ngoại Thương trên đường Phan Đăng Lưu, tôi gần như quên hết những gì đã xảy ra. Hai tuần sau, vào một buổi sáng, trong lúc dạy tại Infoworld School, tôi nhận một cuộc gọi của Quỳnh Như.
“ Bác Thành Xì ra Nguyễn Du uống cà phê với cháu một tí nhé, ngay nhé! Cháu sắp đi theo mấy người bạn đi Cà Mau.”
   Tôi nhủ thầm,
“Đúng là cha nào con nấy.”
Tôi phải nói dối với lớp,
“Làm xong bài tập này nghen. Thầy có hẹn tiếp chuyện với thầy Sơn hiệu trưởng.”
Quỳnh Như mang guốc mộc, áo thun cộc, quần shorts kaki cái cách mà hiếm thấy ở các cô gái Sài Gòn. Quỳnh Như cười hả hê khi tôi đến. Gọi cho tôi 2 ly cà phê đen, Quỳnh Như vừa cười vừa nói,
“Bác Thành Xì to thế, uống hai ly mới phê, đúng không?”
 Cô bé thích đi du lịch như bố. Mỗi lần về Việt Nam, từ phi trường, với một ba lô cở trung bình, Quỳnh Như một mình lên Bảo Lộc. Đến ngày về, cô gái ấy cũng tự mình xuống SG. Có lúc nó cho các cô chú một tí quà nhưng cũng có lúc khi cháu việt kiều xin cô Năm chút tiền xài vặt. Tôi trao nó cuốn truyện tôi viết về bố nó- Long Kh’mer. Một chốc sau hai bác cháu phải chia tay tôi vội trở về dạy, nó vội lên xe vừa ghé lại.
    Đi Cà Mau về, Quỳnh Như gọi tôi vào một buổi sáng khác, mời tôi đến một quán cà phê trên một con đường lạ, Hàn Thuyên. Tôi cũng phải tìm một cách khác để chuồn ra khỏi giờ dạy- phát nhiều bài tập TOEFL khó và dặn học sinh là tôi lên họp với thầy hiệu trưởng nhưng tôi tuôn xuống lầu nhảy lên Vespa chạy vội như đi bắt cướp.
Quỳnh Như bất ngờ gọi về Mỹ cho tôi nói chuyện với Quỳnh, mẹ nó. Chúng tôi như gần lại sau một thời gian dài, sau cái mặc cảm của cả hai. Tôi chúc hai mẹ con nhiều may mắn tốt đẹp, tôi gởi lời thăm Cường, chồng sau của Quỳnh- một thợ may từng có tiếng ở Bảo Lộc. Quỳnh quá vui khi biết hai bác cháu tôi đang ngồi uống cà phê tâm sự, cái cách mà Long Kh’mer đã từng làm. Lần này tôi tháo chiếc vòng tặng nó, cái cách ba nó đã từng tặng món này vật nọ cho tôi   
    Tuần sau đó, Quỳnh Như gọi tôi vào lúc xế chiều khi tôi không có lớp. Tôi mừng rở mời cô cháu gái việt kiều này đi ăn tại nhà hàng Sơn Thủy- 394 Vỏ Văn Tần sau khi tôi điền mời Gary đến gặp nàng. Bóc vỏ từng con tôm, gắp từng tí rau sống cho cô con gái của thằng bạn quá cố của tôi, tôi như muốn nghe nó bộc lộ hết những nỗi niềm. Quỳnh còn thương một người bạn học cũ trên Bảo Lộc, có lẻ chỉ thương rồi thôi. Cô sống hạnh phúc với mẹ và bố Dượng, người chưa hề to tiếng nặng lời với nó và còn là người nấy món heo “giả cầy” rất ngon khi cô bé yêu cầu.
“Cháu sắp ra trường. Cháu cố lấy MBA và có thể cháu về đây làm việc.”
    Tôi ước gì Long Kh’mer nghe được những gì Quỳnh Như nói, nhìn thấy nụ cười với chiếc răng khễnh. Gary đến và hai người nhận ra địa chỉ của nhau bên Cali. Họ trò chuyện như hai người bạn cũ gặp lại nhau. Tôi quá mừng khi thấy Gary rất thích hỏi chuyện cô cháu gái xinh xắn lanh lợi của tôi. Những gì xảy ra trước mắt tôi là những gì tôi đã hằng mong mỏi.
Khi chia tay, Quỳnh Như ôm chào tôi và hứa,
“Lần sau về, cháu gọi bác ngay. Bác cháu ta làm một chuyến dài ngày nhé.”
    Quỳnh Như vừa làm sống tại tình bạn của bố nó và tôi.
                   
                                                                           Sai Gon 12- 01- 2009
                                                                              Lương Ngọc Thành