Thứ Sáu, 17 tháng 10, 2014

CON ĐƯỜNG ĐẾN HẠNH PHÚC

                                 

    Mọi người dường như đang bước vào cái “trào lưu được hạnh phúc hơn”. Hạnh phúc là việc được xuất hiện trên báo chí, việc bán sách, làm các cuộc nghiên cứu khoa học thú vị, gia nhập các câu lạc bộ vui chơi hoặc dự các cuộc hội thảo về chuyện vui thú. Thế nhưng lý do là gì?
    Như ngành tâm lý tích cực vừa mới cho thấy, người hạnh phúc là người có nhiều nổ lực. Họ tích cực hơn, có hiệu quả hơn, kiếm được nhiều tiền, thu hút được nhiều bạn bè hơn, có hạnh phúc trong hôn nhân nhiều hơn, có tâm trạng hạnh phúc hơn và thậm chí họ sống thọ hơn các người cùng ở lứa tuổi nhưng nóng tánh hơn họ.
   “Tưởng tượng mà xem một loại thuốc giúp cho quý vị sống 9 năm lâu hơn, thu nhập hàng năm cao hơn và ít có khả năng ly dị hơn.” theo lời tiến sĩ Martin Seligman, người đã bắt đầu cuộc vận động tâm lý tích cực hồi thập niên trước, “Hạnh phúc dường như là loại thuốc đấy.”
  Tuy nhiên có những người khác tự hỏi liệu rằng phải chăng đây là một điều nữa khiến chúng ta cảm thấy bị nhiều áp lực hơn trong cuộc sống mà vốn đã bị quá tải rồi, với quá nhiều áp đặt rồi hay không? Làm sao có thể có một con đường hạnh phúc chung cho mọi người chúng ta được chứ? Và nếu chúng ta không cảm thấy hạnh phúc, có phải chúng ta là những người thất bại trong việc đi tìm kiếm nó không? Vài kẻ hoài nghi đã bác bỏ “chủ nghĩa hạnh phúc” như là một xu thế sống vội mới nhất. Cái ý tưởng là sự thay đổi hành vi thái độ có thể tạo ra hạnh phúc thật sự đúng là hoặc có thể là chuyện bịa đặt, theo tiến sĩ Charles Goodstein tại ĐH New York.
     Điểm lại hàng ngàn cuộc thí nghệm, các nhà nghiên cứu về hạnh phúc tuyên bố rằng hạnh phúc có thể được đo lường, được tạo lập ra. Nếu quý vị mong muốn tạo một cơ hội làm lại từ đầu trong cuộc đời để mưu tìm hạnh phúc bất chấp những người phản bác! Sau đây là vài lời khuyên.
Nuôi dưỡng hạnh phúc tự nhiên:
  Như hàng 4000 cặp song sinh đến nay cho thấy, “gen” đóng góp khoảng 50% tỷ lệ hạnh phúc. Nhưng mặc dù quý vị có di truyền cái nếp nhăn đau khổ thay vì là “gen” cười vui vẻ, quý vị không phải được sinh ra vào cuộc đời của kẻ cùng khổ. Đừng vội đính ghép những hy vọng này vào yếu tố khách quan thuận lợi khác như sức khỏe, tiền của, học vấn và ngoại hình đẹp. Chúng chỉ mang đến chút ít hạnh phúc hơn những cái mà những kẻ ít được ban ân cảm thấy. Trừ phi quý vị nghèo mạc hay bệnh liệt giường, các hoàn cảnh trong đời tính được 10 % hạnh phúc thôi. Bốn mươi phần trăm khác sẽ tùy thuộc vào cái điều gì quý vị làm được cho chính bản thân để làm chính quý vị tự cảm thấy hạnh phúc.
   Đó là điều then chốt. Đa số chúng ta cho rằng những điều khách quan như một căn nhà to lớn, một nghề nghiệp tốt hơn, việc trúng số sẽ làm cuộc đời của chúng ta tươi sáng hơn. Trong khi chúng chỉ mang lại một sự sáng sủa tạm thời, cái niềm vui sướng đó rồi sẽ mờ phai đi thôi.
“Sau 18 năm nghiên cứu hạnh phúc, tôi rơi vào một cái bẩy như những kẻ khác.” tiến sĩ tâm lý học Sonja Lyubomirsky, tác giả của cuốn sách: “Hạnh phúc thế nào.” Một tiến trình khoa học để có được một cuộc đời như quý vị muốn.
“Tôi đã quá phấn chấn khi có một xe hybrid mới mà tôi hằng mong muốn nhiều năm nay. Nhưng chỉ có sau 2 tháng, niềm vui đó trở nên bình thường.”
Hạnh phúc giống như việc giảm cân. Chúng ta đều biết làm sao để giảm đi vài cân trọng lượng nhưng điều then chốt là việc làm sao duy trì được cái số cân ấy.    
Trong cuộc nghiên cứu của họ, Lyubomirsky và các đồng nghiệp đã tìm ra cái chìa khóa của việc hưởng niền hoan lạc ấy. Đó là việc nhận ra cái chân giá trị của những niềm vui ngắn ngủi đó, đối với những “cây cột lớn chống đở” mà Seligman gọi là niềm “hạnh phúc có chủ”, mối quan hệ với gia đình, công việc làm hoặc niềm đam mê theo đuổi một mục tiêu nào đó và việc tìm ra ý nghĩa từ vài mục tiêu cao cả hơn.
“Các phương thức khác nhau là tương thích hơn với những người khác nhau.” Lyubomirsky giải thích,
“Chuyện làm việc thiện hàng ngày có vẻ là chuyện ngu ngơ đối với nhiều người nhưng việc viết ra những bức thư  cảm tạ có thể rất có ý nghĩa.”
  “Việc lập lại và mức độ cũng có tác dụng nữa.” Bà ta nhận thấy việc làm 5 điều tử tế mỗi ngày góp phần gia tăng sức khỏe, trong khi làm những điều tốt đó trong những ngày khác nhau thì không. Bà ta nhấn mạnh rằng,
“Để cảm nhận được hạnh phúc, quý vị phải có những nổ lực và tạo được những thành tựu hàng ngày đến hết cuộc đời của quý vị.”
 Nói chung, theo những thí nghiệm, thời kỳ của sự thỏa mản lâu dài to tác hơn đã vẽ ra đường biến thiên của hạnh phúc trong suốt cuộc đời. Sau thời kỳ niên thiếu vui thú nhất, niềm hạnh phúc thường là suy giảm trong tuổi cập kê và trong suốt những năm đầu của tuổi 20, tuy thế, ngạc nhiên thay, khi chúng ta lớn tuổi hơn, niềm hạnh phúc lại tăng lên theo.
“Những người trẻ có xu hướng chú ý nhiều tới những kẻ xấu, điều xấu.” tiến sĩ tâm lý thần kinh Stacey Wood của ĐH Scripps ở California giải thích,
“Khi chúng ta già hơn, chúng ta biết điều chỉnh và vượt qua cái thái độ này.”
  Thật ra vài chuyên gia nói hạnh phúc có vẻ tăng lên thậm chí trong tuổi già.
“Những người có tuổi không phản ứng một cách căng thẳng với những sự kiện trong đời và họ cho biết có ít những phản ứng tâm lý tiêu cực nhưng nhiều phản ứng tích cực hơn.” Tiến sĩ Wood đã phát biểu như vậy.
Không phải ai cũng đồng ý như thế đâu. Nora Ephron, tác giả của cuốn sách “Tôi cảm thấy nỗi đau.” nói rằng sau một lứa tuổi nhất định nào đó quý vị có xu hướng nhận thức rằng cuộc đời ngắn ngũi trong những quyết định, “Quý vị cố gắng loại trừ những người và vật những gì không làm quý vị hạnh phúc (như những bửa ăn không ngon miệng chẳng hạn).”
Ephron nói, “Nhưng dĩ nhiên tất cả những điều này đặt dưới một nỗi buồn nhất định nào đó  bởi vì đây là thời lúc khi người ta bắt đầu bị bệnh và điều này tuyệt nhiên cắt giảm mức độ hạnh phúc.”
 “Bất chấp tuổi tác hoặc tính cách, quý vị có thể hạnh phúc hơn ngay trong lúc này,” tiến sĩ Will Fleeson của ĐH Wake Forest ở Bắc Carolina công bố thế. Ông ta nói rằng ông vừa tìm ra một chiến lược “khai quả chắc chắn” để đẩy mạnh cái tinh thần này lên,
“Hảy làm cái gì đó đi, dẩu cho chút ít thôi, có bỏ ra sức lực, sự mạo hiểm, tính khẳng quyết hoặc đơn giản. Khi những người tình nguyện viên thu lại các cảm nhận của họ trong suốt một ngày, tất cả họ cảm thấy hạnh phúc hơn khi họ tích cực và có bị liên đới vào một việc gì đó.”
  “Điều ngạc nhiên lớn nhất trong cuộc khảo sát này là quý vị có thể thay đổi thái độ hành vi và làm cho chính quý vị hạnh phúc hơn một cách dể dàng và ổn định.” Fleeson cũng đã nhận ra rằng hầu hết các hành vi tích cực- thậm chí như hát, nhảy đầm theo nhạc từ radio, có một tác động tích cực lên tâm trạng.
“Cười ra tiếng đúng chính xác là việc làm có tính chủ động tích cực hoặc đơn giản nhưng nó khiến quý vị cảm thấy hạnh phúc hơn.”
Như lời của bài hát cổ xưa đề nghị, cái việc đơn giản là đóng giả một bộ mặt vui vẻ có thể tạo ra một khác biệt đấy. Trong những thí nghiệm tại Đ.H Clark ở Massachusettes, nhà tâm lý học, tiến sĩ James Laird đã nối các tình nguyện viên với các cực điện giả tạo, và châm chọc họ với những gương mặt nhân tạo có cơ mặt căng thẳng hoặc thư thái, theo tác động, họ mỉm cười mà không do một lý do gì cả. Đa số các tình nguyện viên đánh giá là các hoạt hình với mép miệng cong lên, tạo ra các góc độ, là vui tếu hơn so với các gương mặt hoạt hình nhăn nhúm hai chân mày lại hoặc có nết nhăn trên gương mặt.
   Trong những thí nghiệm khác, những cá nhân nào thường mỉm cười hơn, gợi nhớ nhiều về kỷ niệm thì hạnh phúc hơn những kẻ có vần trán nhăn nhúm hoặc có thể hiện chung chung. Bất cứ khi nào chúng ta cười, những dây thần kinh, những cơ rất có thể chuyển các tín hiệu “bật lên” các trung tâm hạnh phúc trong bộ óc. Laird đã tuyên đoán rằng,“Điều kết luận thì rằng là một cái mỉm cười chẳng tốn gì hết cả và hổng chừng lại còn tạo ra điều tốt đẹp. Thế tại sao ta lại không cười hết cở đi chứ?!
   Thế nhưng không phải mọi người được đánh giá tùy vào mức suy nghĩ tích cực. Theo tiến sĩ tâm lý học, Barbara Held tại Đ.H Bowdoin ở Maine, đối với ai trên thế giới này có quan điểm “ly nước chỉ cạn mới phân nửa thôi”, thì tất cả bài nói về hạnh phúc này có thể là vô bổ, tầm phào. Trong cuốn sách “Ngưng việc mỉm cười! Start Kvetching” Held tăng cuộc chiến chống lại “thái độ tích cực quá mức”, cái chuyện đóng giả bộ mặt hạnh phúc, theo bà Held, chiếm đại đa số trong các nền văn hóa phổ thông. Không phải bất cứ ai đang có cuộc đời bất hạnh lại có thể tạo ra vẻ lạc quan tươi tỉnh trên gương mặt của họ được, bà Held nói, nhưng mà không phải mọi người ai cũng nên làm như thế.
“Nếu quý vị cố ép người ta đối phó theo những cách thức không thích hợp với họ. Nó có thể gây hại đấy.”
  Cho nên nếu quý vị sắp trải qua một giai đoạn khó khăn, đừng cảm thấy dở vì việc cảm thấy tệ hại đó. “Khi ai đó đau khổ vì mất việc, rơi vào đoạn cuối của một cuộc tình hoặc là đau khổ vì cái chết của một người thân, thì việc bảo với họ rằng, “Cứ lạc quan hơn lên và nhìn vào phía tươi sáng của sự việc đi.” là chuyện cộng thêm sự sĩ nhục đau khổ vào họ và rồi chỉ để gây tổn thương họ thêm mà thôi.”
Bà Held nói, một ai đấy hiện cảm thấy tệ hại vì không có sống hiệu quả hơn, nhưng lại có thể vượt hơn mọi sự việc khó khăn khác đấy. Thay vào đó, việc thảo luận những cảm giác tiêu cực với một người bạn, cái điều mà bà Held gọi là “sự trách móc có tính sáng tạo, có thể là cây kim làm thông khí huyết. Thông điệp của bà ta là, “Con đường dẩn đến sự hài mản tùy thuộc vào việc ta tìm ra cái cách phù hợp nhất với chúng ta, dẩu cho điều này có nghĩa là việc bộc lộ song song hai thái độ, tức giận và đau buồn.”
Sức mạnh của nụ cười mỉm:     
   Bất kể cái vị trí thất lợi tự nhiên nào của quý vị, không khó để tìm ra lý do để mỉm cười. Xem xét nó từ góc cạnh kinh tế hay xã hội, chúng ta hiện hưởng một tài sản lớn hơn, sức khỏe tốt hơn và sự thoải mái nhiều hơn bất cứ ai từng sống đến ngày nay. Phần thưởng cho một cái nhìn lạc quan là rất hữu hiệu. Gretchen Rubin tin rằng cuộc truy tìm hạnh phúc vừa hòa nhập thêm ý nghĩa trong cuộc đời của bà.
“Tôi nhận ra rằng do chuyện làm việc vất vả để giử một giọng nhẹ hơn, do việc dùng một ít thời giờ để chơi đùa vu vơ, để cười đùa nhiều hơn, để ca hát mỗi buổi sáng, tôi đã sắp xếp đem đến nhiều thay đổi sâu sa trong cái bản ngả của chính tôi- nhiều sự yêu thương, những hoạt động và những cảm xúc có ý tưởng,” bà ta nói, “Đó là tại sao hạnh phúc lại là một nhiệm vụ.”
“Khi tôi nổ lực làm những bước đi tới cái điều khiến tôi hạnh phúc hơn, tôi có khả năng tốt hơn nhiều để làm những người khác hạnh phúc hơn nữa.”   
Mười cách để được hạnh phúc:
1.    Tiếp xúc thực tế.
Nếu có điều gì để phân biệt những người hạnh phúc này với những người hạnh phúc khác một cách vui vẻ, thì đó là chất lượng của những mối quan hệ xã hội của họ, theo tiến sĩ tâm lý học Todd Kashdan của ĐH George Mason, Virginia. Nếu quý vị suốt ngày chỉ ngồi trước máy vi tính, đứng lên và tiếp xúc với mọi người đi nào. Ngay cả việc dành thời gian cho những người xa lạ cũng làm quý vị cảm thấy khỏe lên. Trong rạp chiếu phim, cùng với nhiều người khác, quý vị cười đả hơn, sướng hơn là cười một mình khi xem T.V ở nhà.
2.    Chúng ta đánh giá ai?
Việc kê danh sách những chuyện quý vị mang ơn có vẻ như tầm phào, nhưng người ta chứng minh là có ý nghĩa đấy. Các chuyên gia nói rằng việc đếm xem có bao nhiêu lời chúc lành, cầu nguyện có thể là điều đơn giản hữu ích nhất quý vị có thể làm được để cảm thấy hạnh phúc. 
3.    Cộng thêm vào.
Nghĩ đến mỗi trải nghiệm tích cực như là việc giữ yên một giọt nước đọng trên một đoạn dây và xem xem những giọt nước khác được đọng thêm lên dây như thế nào. Điều này khiến quý vị thậm chí chú tâm hơn vào những điều nhỏ nhặt giống như việc được người lái xe vẫy tay ra hiệu cho quý vị băng qua đường hay được một email của một người bạn từ hộp thư đầy nhóc thư rác vậy.
4.    Đừng nghĩ đến vật chất.
Nếu quý vị phải chọn hoặc một xe mới hoặc một kỳ nghỉ của gia đình ư? Thu xếp hành lý lên đường đi. Sau một thời gian, chiếc xe sẽ trở nên thông thường, còn những kỷ niệm của một thời điểm nào đó với người thân sẽ kéo dài mãi.
5.    Điều gì buồn cười?
Martin Seligman nói, “Vui tếu giống như muối trên miếng thịt vậy. Nó làm mặn mọi thứ.”Xem các chương trình tấu hài ưa thích. Cố gắng cười những chuyện tếu lâm ngộ nghỉnh trong đời sống. Và cười to lên khi đọc những chuyện cười của tạp chí Reader’s digest.  
6.    Thoát ra vùng bị stress.
Nghĩ đến một nơi mà quý vị luôn cảm thấy yên tỉnh hạnh phúc. Rồi khi quý vị bị căng thẳng hay khổ sỡ, trong tâm tưởng, hảy nhớ đến nơi ấy. Đón ánh mặt trời, Ngửi mùi nắng. Lắng nghe tiếng biển. Mở cái băng video này lên trong tâm khãm khi tinh thần của quý vị bị suy sụp. 
7.    Nhìn ly nước còn “đầy phân nửa.”
Cố nghĩ đến mặt tích cực, sáng sủa. Quý vị có thể nghĩ rằng cuộc đời này luôn luôn trở nên tệ hơn, nhưng thôi đi! Suy nghĩ lại một cách trung thực, quý vị sẽ thấy rằng đời này cũng khá tốt đấy chứ. Và nếu có những điều thật sự chống lại quý vị, Xem điều thứ 8 sau đây. 
8.    Tìm kiếm tính nghệ sĩ bên trong người của quý vị.
Suy nghĩ lại những khi quý vị đã có những biểu hiện có tính sáng tạo. Quý vị đã có chơi trong ban nhạc Rock không, đã làm thơ, biết sửa xe chút ít gì không? Nhớ là cố gắng liên lụy đến chuyện gì đó nhiều nỗi quên đi cả thì giờ. Dùng thời gian cho những chuyện có tính vui thú.  
9.    Làm việc thiện.
Những chuyện giúp đở tử tế, dẩu cho nhỏ nhặt, cũng là niềm vui cho cả người nhận và người cho. Một bức thư thật, kể cho người vừa giúp quý vị xong rằng chuyện đó có ý nghĩa thế nào đến quý vị, là một cách chắc chắn để quý vị vui lên.
Việc dành thời gian hay tiền bạc để giúp ai cũng có ý nghĩa tương đương nhau.
10.Nắm bắt cái khoảng khắc ấy.
Thay vì chờ đợi để tổ chức kỷ niệm một sự kiện lớn, tại sao ta không làm ngay hôm nay? Làm một cái bánh kem, đưa ai đó đi ăn trưa. Mua chai đánh bóng móng tay. Yêu đương ngay trong buổi trưa. Tới luôn! Hạnh phúc nhiều hơn lên.
                                                                               Sydney Agu 30, 2104
                                                                                                  Lương Ngọc Thành

                                                            (Lược dich bài “The way to happiness- Dianne Hales- Reader’s digest)

TĂM TỐI

    Genard ngồi yên trong phòng ngủ và nhìn ngắm các tờ giấy dán tường. Mọi thứ khác không có điểm gì lạ đáng để hắn quan tâm tới, tấm thảm cũ kỹ, cái tủ nhỏ nằm ngay bên giường ngủ cũng ngả màu xám xịt. Hắn thấy rất lạ. Vợ chồng hắn ngủ trong căn phòng này gần suốt cuộc đời hôn nhân của họ vậy mà hắn không nhớ nỗi những bức tường, các màu sắc ấy, hoa văn, họa tiết trên đó trông như thế nào.
  Trước đó hắn bị mù lòa. Giờ hắn vừa nhìn thấy lại được rồi. Hắn gượng đứng lên một mình, định thần một vài phút và rồi bước chậm chạm đến bức tường. Đưa bàn tay phải lên một cách chậm chạp, hắn chạm tay vào những tờ giấy dán và các bông hoa nhỏ màu đỏ và những lá xanh trên đó. Màu sắc cũ kĩ và các đường nét được in trên ấy rất sắc xảo, hấp dẩn, giờ nay đã nhạt phai. Sáng hôm nay, gả mù này vừa có lại thị lực.
Vừa trước khi đó hắn mở mắt ra. Đấy! ánh sáng, cái thứ ánh sáng mà thông thường ai cũng có thể nhìn thấy được, mà 5 năm trước đó hắn bị nhỡ mất, bị tước đi mất. Trước hết, cái ánh sáng đó nhòe nhạt, lung linh và rất quyến rủ riêng đối với hắn và những người cùng cảnh ngộ. Rồi hắn nhận ra các cái bóng khuất và rồi không bao lâu sau, mọi thứ trở nên sắc xảo, sáng tỏ, rỏ ràng. Và thế nên hắn chỉ ngồi đấy và ngắm nhìn mọi thứ chung quanh hắn. Vợ con hắn bật khóc khi nghe hắn nói chuyện. Với thằng con trai, vừa vuốt vai con, hắn vừa nói,
“Con mới vừa cao lên đấy, cao như cây sậy vậy. Thật tốt được lại nhìn thấy con, và nụ cười của con.”
Thật không dễ dàng gì với hắn khi nói chuyện với người vợ, đang vân vê cái áo len nàng đan còn dở dang.
“Lena này, trông em vẫn thế, y như thế.”
Hắn đưa mu bàn tay trái lên chùi hai hàng nước mắt sắp ráo khô trên hai gò má hơi lõm vào, tạo một cái nhìn tiều tụy. Nó là lời nói dối đó chứ nhưng hắn cứ tiếp tục nói đi nói lại như vậy vài lần. Nó giúp hắn che giấu những cảm xúc khi hắn nhìn ra gương mặt già nua ốm yếu của nàng. Lena từ xưa đến nay, chưa khi nào trông thấy đẹp cả nhưng nụ cười nồng hậu khiến cho nàng cũng khá dể nhìn. Giờ đây cái vất vả của việc chăm sóc người chồng mù lòa bộc lộ trên gương mặt nàng. Nàng trông thấy phờ phạt, mệt mỏi. Genard bất ngờ cảm thấy như thể có một điều gì đó thúc giục hắn nhảy bổ ra ngoài kia để làm điều gì đấy nhằm đền đáp lại những năm tháng khó khăn vất vả của vợ con hắn. Sau một lúc, người vợ và thằng con trai rời đi để hắn một mình yên nghỉ. Họ còn phải tiếp tục những việc riêng tư đang bị bỏ dỡ một cách bất ngờ. Hắn ngồi đó hồi tưởng lại chuyện xưa, những nỗi buồn và vài niềm vui hiếm hoi đan xen vào. Mọi thứ bây giờ có thể khác rồi vì hiện hắn nhìn thấy lại được.
  Buổi trưa, Genard hắn thấy trong người hơi mệt. Hắn nghỉ ngơi khi nhìn những tờ giấy dán tường. Hắn tự hỏi liệu hắn có thể bắt đầu làm lại ở cái nơi mà trước kia hắn phải bỏ dỡ dang không nữa. Chỉ kiếm đủ cho chi phí đồng áng, trả dần những khoản nợ nần, họ đã không có đủ tiền. Vợ hắn đã tính đến chuyện bán đi cái nông trại này nhưng giờ chuyện đó không còn cần thiết nữa bởi vì hắn có thể làm việc lại được rồi. Với sự giúp sức của thằng con trai vừa vào tuổi trưởng thành siêng năng ngoan ngoản, họ sẽ giữ lại cái nông trại này. Trong đầu hắn trỗi lên những ý tưởng. Hắn nghĩ đến tương lai. Ý định làm việc lại bắt đầu kích thích hắn. Cuối cùng hắn thấy đủ gan dạ đi ra ngoài. Hắn tự hỏi những thay đổi gì đã đang xảy ra ngay ngoài kia.
Lena cảm thấy lo sợ cho hắn,
“Cẩn thận đấy anh!” nàng nói nhỏ với chồng.
“Bác sĩ nói anh chỉ nên nghỉ ngơi và yên lặng thôi mà.”
“Ồ, anh không sao đâu mà.” Genard trả lời vợ rồi một mình chậm chạp bước ra khỏi căn nhà.
   Trước hết ánh sáng ban ngày làm đau mắt hắn. Hắn nhắm lại vài phút. Rồi hắn chậm chạp mở mắt ra rồi bắt bắt đầu bước đi chậm chạp từng bước ngắn về phía dòng sông. Khi đến nơi, thấy một cây sồi, thân bị đổ ngã, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống đó và nhìn ngắm mọi thứ xung quanh hắn trong yên lặng. Hắn nhìn thấy cánh đồng của hắn. Hắn hiểu có bao nhiêu công việc đã được vợ con hắn làm. Hắn bắt đầu lập những kế hoạch làm việc.
   Đó là một buổi chiều cuối tháng tư. Trời vẫn còn xe lạnh nhưng Genard cứ ngồi đấy và ngắm nhìn, tính toán. Hắn thấy giòng sông bị sạt lỡ, bùn lầy. Hắn thấy những ngọn đồi màu tím vương lên cao cao. Hắn thấy những cây sồi, hiện bị hoa dại màu trắng bao trùm, bây giờ lớn hơn trước đây nằm dọc theo giòng sông. Hắn ngắm nhìn những con chim đen bay xà xuống cánh đồng. Trước đây hắn đã không nhận ra rằng tất cả chúng rất dể thương. Genard có một thôi thúc ra đồng làm việc ngay lập tức nhưng cảm giác đó lại nhanh chóng qua đi. Hắn cảm thấy yên bình. Hắn ta thưởng thức cái hạnh phúc đơn giản của việc được nhìn thấy. Không còn điều gì có thể ngăn cản hắn được nữa cả, hắn nghĩ như vậy. Hắn rồi sẽ xây dựng một trang trại xanh tốt trên miếng đất của hắn. Genard lại sắp xếp các ý tưởng trong đầu hắn. Trong khi bị mù lòa, các ý tưởng của hắn cũng như bị mù lòa theo luôn. Hắn ngắm nhìn hai bàn tay của hắn, mềm mại, trắng trẻo yếu ớt. Hắn sẽ dạy chúng, bắt chúng làm việc lại.
   Genard đứng lên và bắt đầu bước đi về phía căn nhà nhỏ của gia đình hắn do chính hắn tự xây dựng nên sau khi họ cưới nhau. Mỉm cười một mình hắn nhớ lại nhiều chi tiết chánh. Trong đầu bây giờ, các ý tưởng đã rỏ ràng và hắn có các kế hoạch cụ thể. Hắn muốn nói chuyện ấy cho vợ con hắn nghe. Rồi hắn muốn cảm thấy được tự do, điều mà hắn trước đó đã thiếu thốn, mất mát rất nhiều. Hắn bắt đầu vừa đi vừa chạy, tự mỉm cười và nói thầm một cách vui vẻ. Hắn quá phấn kích đến đổi hắn có thể tự di chuyển rất nhanh. Thật là tuyệt vời khi được bước đi trên đôi chân của chính mình! Hắn suýt chút nữa giẫm đạp lên một con ếch đang nhảy tới ở giửa hai chân hắn.
“Tránh đường ra nào, Ếch!” hắn kêu lên và cười thật to. Hắn cười với bầu trời, với các cây cối và ai có thể nghe được hắn hay có muốn nghe và với cả cái thế giới này.
   Thế rồi đột nhiên hắn nhận ra một thay đổi. Một bức màng màu xám chậm chạp buông xuống bao trùm giòng sông và cả cái thung lủng. Hắn đứng bất động mở trừng trừng hai mắt. Bức màng tiếp tục buông rơi xuống, bây giờ trùm các cây sồi cho đến khi chúng chỉ còn lại các cái bóng đỗ. Genard nhắm nghiền hai mắt, đưa tay lên bụm mặt lại. Hắn hy vọng, hy vọng. Nhưng khi hắn mở mắt ra, nó vẫn tối đen. Màng sương mù tối vẫn còn đấy. Đó chính là cái điều đã xãy ra 5 năm trước đây, ngày kinh hoàng nhất trong cuộc đời hắn. Một nông dân chất phát, làm lụng vất vả. Hắn đang phải phun xịt một loại thuốc diệt sâu bọ trên mảnh đất không được mầu mở lắm của hắn khai khẩn. Khi bật cái nắp chai thuốc, hắn cảm thấy một cơn đau xé tròng mắt. Cố dụi hai mắt, vô tình hắn làm cho vết lấm kem đi thêm tệ hại. Hơn nửa ngày nằm chịu đau đớn, hắn mới được một người hàng xóm tốt bụng từ dưới thung lủng lên để chở hắn trên lưng ngựa đến một dưỡng đường cách đấy 5 giờ khi trời khô ráo.
    Hắn nhớ lại thật rỏ ràng. Một phút đầu hắn có thể nhìn thấy được. Cái phút giây kế đó cái lớp sương mù đen đủi ấy che phủ hết tất cả ánh sáng. Hắn thấy sương mù trở nên dầy đặc hơn lên. Những ngọn đồi xanh tím bị che khuất trước. Kế đến các cây sồi, các hoa trắng nhỏ và rồi Genard nhận ra rằng miếng đất và căn nhà cũng biến mất luôn vào bóng tối. Một nỗi lo sợ khủng khiếp trổi lên trong lòng hắn. Hắn vung tay đấm mạnh vào khoảng không, cố gắng đẩy lùi bóng tối ra xa. Hắn kêu van,
“Ôi, xin đừng! Đừng như thế nữa mà…”
Hắn đấm hai tay vào nhau trong một sự giận dữ bất lực và vô vọng. Bóng tối trở nên dầy đặc hơn nữa. Hắn gào lên,
“Ngưng lại. Ngưng lại. Đừng khiến tôi phải chịu đựng hơn nữa mà! Cho tôi một cơ hội đi! Kéo cái bóng tối đó lại đi…”
    Hắn vương hai tay lên trời và van xin. Nhưng!..Chậm rải, nặng nề, cái tăm tối đó cứ tăng lên. Hắn có thể tiếng réo rắt của giòng sông chảy nhẹ nhàng êm ả, nhưng hắn không còn có thể nhìn thấy nó nữa. Hắn bắt đầu chạy để bỏ lại bóng tối ra phía sau. Khi chạy, hắn đụng vào một cái cây. Hắn đứng lên và chạy tiếp. Hắn không có cảm giác đau đớn mà tất cả hắn nhận thấy chỉ là cái cảm giác ớn lạnh khủng khiếp.
    Bất thình lình, hắn ngưng chạy. Đưa hai tay ra, hắn chạm vào cái cây sần xùi. Hắn vươn hai cánh tay ra để ôm quanh thân cây và bắt đầu cười vang. Hắn cười rất lớn và rất lâu. Hắn nghĩ rằng hắn quả là một thằng ngốc nghếch tội nghiệp. Chẳng có điều gì để lo sợ cả. Đó chỉ là bóng đêm. Trời luôn luôn tối về ban đêm. Trong 5 năm tăm tối mù lòa hắn đã quên mất rằng vào tháng tư trời luôn luôn mau tối.
  Genard ngồi xuống một gốc cây, mệt mỏi vì cười nhiều, chờ đến khi kể cho vợ con nghe. Chắc họ sẽ cười hắn mất thôi. Dĩ nhiên hắn không thể bị mù lại được. Không thể có chuyện như vậy hai lần trong một đời người. Hắn tựa đầu ra sau để dựa lên cây và mỉm cười một lần nữa.
   Ánh chiều tà chiếu rọi ánh đỏ lên những giọt nước mắt đang tuôn xuống trên gó má của hắn.
                                                                                                                Sydney Agu 25, 14
                                                                                                                                               Lương Ngọc Thành