Thứ Hai, 17 tháng 9, 2012

TÌNH TRONG MƯA

  Nép sát vào tường đá lạnh ẩm, cô bé muốn cuộn tròn lại như con cuốn chiếu để trốn cái sự thật. Bên ngoài mưa vẫn rơi và không ai đóan biết chuyện gì sắp diển ra.
   Mưa có khi gây cho ta những suy nghĩ riêng tư thầm kín, mông lung xa xôi. Có khi mưa tẩy sạch những nhớp nhúa bẩn thỉu ngoài đời, những vất bẩn trong lòng. Có lúc mưa cũng gây ra những điều tốt đẹp nhưng lại có khi nó tạo nhiều vụ việc khó lường.
    Mưa tháng chín ở Bảo Lộc da diết, khiến cho ai đó đang buồn càng thêm buồn. Cái lạnh ẩm của Bảo Lộc như không màng đến ai đang bị lạnh lùng cô độc. Tôi vốn có một nỗi lo lắng khủng khiếp cho nên mưa không chỉ làm tăng thêm những nỗi buồn mà còn làm cho những cảm xúc của tôi về những ngày tháng trên đó thêm thắm thiết xâu đậm không thể nào quên.
  Ai mà biết được khi nào gặp được người tâm giao tri kỷ, kết cục của cuộc gặp gở ấy sẽ ra sao? Ở Bảo Lộc, ai mà biết được hôm nào có mưa, hôm nào không, khi nào dứt cơn mưa này, chừng nào sẽ có cơn mưa kế tiếp! Nào có những ai lường trước được những cảm giác họ sẽ có với người này nhưng không hề có tí gì với kẻ khác. Trong một tối mưa dầm, tôi đã dìu một cô gái về nhà và từ đó nàng có rất nhiều cảm tình rất riêng tư với tôi.
   Hay tin Mạnh Hùng- TL-73, đau, tôi đã cố tình ghé vào hẻm nhà thờ để thăm nó trong một tối mưa dầm tháng 9 năm 1973. Khuất sau vòm của nhà thờ là mảng tường đá dài. Ánh sáng từ đường và phía trước nhà thờ khiến nó thành một vùng thật tối. Con đường nhựa trở nên đen đủi hơn. Bên phía phải là một dãy lớp học, mái tole nằm sau một sân đất đỏ phẳng rộng. Có một tí ánh sáng từ phía trước nhà thờ hắt đưa đến một góc nhỏ của sân. Tôi rùng mình khi bước vào vùng tối trước mặt. Nào ai biết được họ sẽ đạp nhầm thứ gì trên một đoạn đường tối, gặp một bất trắc nào đó trên một đoạn đường đời? Nào ai hay biết có ai đó đang chờ họ, ai đó đang được Chúa sắp đặt để yêu thương che chở hay dìu dắt họ. Nào ai hay biết có một người cần họ, có một kẻ thương quý họ như họ hằng mong đợi vậy. Chúa đã dạy chúng ta,
“Cố yêu thương người không thể nào yêu thương được”Try to love the unlovable-. Tôi không tin vào điều ấy vì như lẻ thường tôi chỉ yêu thương người đáng thương, yêu những ai đáng yêu mà thôi.
“Anh ơi!”
Tôi giật bắn người khi chợt nghe một tiếng kêu yếu ớt từ trong vùng tối phía bức tường trái của nhà thờ.
“Anh ơi! Giúp em với.”
Tôi dần nhận ra tiếng kêu của một cô gái đang đứng co ro dựa vào tường trong cái áo len màu tím nhạt. Tôi bước đến phía cô gái, cố giữ bình tỉnh,
“Có việc gì thế… cô?”
Rất cố gắng kềm lại cái rung giọng do mưa lạnh, cô gái nói,
“Em chờ ở đây lâu… quá. Em nhờ anh đưa… em về nhà.”
Tôi ngỡ ngàng như thể tôi vừa bị tuyên phạt vì một cái tội danh rất lạ lùng, một cái án phạt thật bất ngờ.
“Tôi phải… phải ghé thăm thằng em tôi.”
“Nhà em gần đây thôi. Em lạnh và sợ lắm.”
Cố nhìn nàng trong bóng tối, tôi cố tìm ra một lời bào chửa,
“Nếu Chúa thử lòng ta, Ngài sẽ nhận ra rằng ta trong sạch vô tội.”
 “Mọi người chung quanh ta sẽ hiểu cho ta.
Mẹ tôi chắc không buồn phiền gì khi tôi được kêu gọi sự giúp đỡ từ một người đang lạnh giá cô độc như thế này.”
Tôi tự nhủ thầm như vậy.
“Cô cố chen vào đây nhé” vừa nói tôi vừa tháo các khuy cái áo mưa đang mặc.
“Cám ơn anh.” nàng nói trong lúc run rẩy.
    Bước nép vào cái vạt áo tôi vừa mở ra phía tay trái, cô bé rất nhỏ nhắn gầy gò ấy khiến tôi ngạc nhiên. Cái thân hình nhỏ bé ấy đang đứng ngay trước ngực tôi trong một không gian nhỏ hẹp trong một vùng tối đen đủi.
   Không có ai trên đường. Mưa vẫn cứ rơi. Mọi vật vẫn đang diển ra. Tôi vẫn cứ đứng yên một chổ bây giờ có thêm một người thứ hai mang thêm vào cái ẩm ướt, lạnh lẻo nhưng ẩn trong đó một vùng ấm áp mà chỉ có tôi cảm nhận được. Nước mưa từ xóm trên từ lâu nay chảy tự nhiên xuống ven theo bên đường tạo thành một cái mương nhỏ ngoằn nghòe. Nước xoáy mòn đất đỏ mềm chung quanh để lộ ra các viên đá lổm chổm. Hai đứa tôi như đang đứng giữa một con suối nhỏ, nước chảy xiết. Con suối cạn tôi đang đứng có cạnh sắt nhọn vô tình đâm vào đôi chân mềm ướt lạnh của nàng.
  Cô gái hơi tựa vào người tôi trong khi cố giữ thăng bằng khi tránh một viên sắp cắt gót chân của nàng. Tôi vừa nhận ra tôi cũng đang loạng choạng đang cố đứng vững khi cạnh bên tôi là một đóa hồng ngay dưới tôi là thanh gươm bén nhọn trong một vùng tối mịt mùng dưới những giọt mưa đều đặn như nhắc tôi rằng,
“Trời vẫn còn mưa. Đưa cô bé về.”
    Nàng run nhẹ mỗi khi dẫm trên các vũng nước đọng trên đường. Cái bờ vai gầy đó đôi khi chạm khẽ vào ngực tôi. Cái mùi tóc ẩm ướt vào mũi tôi như nhắc tôi rằng đây không phải là mộng mị. Hai cái cột gạch to đùng là cái ranh giới giửa nhà thờ và khu dân cư. Tôi vừa bước qua cái ranh giới của sự chân tình và gian dối. Cô gái không hề biết tôi đang nghĩ gì nhưng tôi thì có thể hình dung ra nỗi vui mừng của nàng. Cái vạt áo mưa của tôi dính nhẹ vào cái vạt áo dài đi lễ chiều của cô bé làm nàng như bị tôi dán vào. Cái ấm áp từ trong lồng ngực của tôi như tỏa ra làm ấm cái lưng nhỏ bé thon thả của cô bé. Không ai có thể tự đưa họ vào cái cảnh tình này. Không ai trong hai đứa tôi hiểu vì sao chúng tôi lại gặp nhau như thế,
“Nhà em ở đâu?”
Tôi hỏi nàng thật nhẹ nhàng.
“Dạ gần đến đài Đức Mẹ, anh rẻ trái. Đến gần giữa con dốc xuống đồi…” nàng cũng đáp rất nhỏ nhẹ. 
“Em chờ đợi ai mà phải trễ quá như vậy?”
“Em đi xưng tội. Ảnh hẹn đến đón em. Em chờ hoài không thấy.”
Tôi vừa hiểu ra nàng cần tôi như người bị bỏ quên. Anh chàng nào đó đã vô tâm quên rước nàng.
Cố dùng một câu thật văn chương, thật tao nhả, tôi hỏi nàng,
“Em có thường phải chờ lâu như thế này bao giờ chưa?”
Như đoán trước được câu hỏi ấy, cô gái trả lời ngay,
“Dạ, thỉnh thoảng thôi à.”
Tôi bước đi chậm hơn. Tôi mong sao con đường dài thêm ra. Tôi mong nàng kể cho tôi nghe nhiều hơn nữa và tôi ước sao trong những chiều tối mưa dầm như hôm nay, nàng cũng đứng chờ tôi đưa về như thế này.
    Hơi ấm của hai chúng tôi làm ấm dần lên cái không gian trong cái áo đi mưa chật chội. Hai đứa tôi như đang làm ấm lên cái lạnh lẻo của một số người, một phần nhỏ của Bảo Lộc.
    Nào ai biết nàng đã gặp tôi hôm ấy và nàng còn gặp những ai khác nữa hay không

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét