Thứ Bảy, 8 tháng 9, 2012

RICHARD CULSHAW

                                        

Tôi không chắc Rick có phải đúng là bạn của tôi hay không nhưng những gì hắn kể cho tôi nghe đúng là một bài học rất lớn đối với tôi- “Sự cô đơn của đàn ông”.
     Một học trò của tôi đã đưa hắn đến nhà tôi buổi sáng ngày 19 - 11 năm 2005 để hắn có thể hỏi được nhiều chuyện hơn. Tên của hắn là: Richard Culshaw- một thợ lặn sò Abalone chuyên nghiệp ở Port Lincoln , Adelaide Nam Úc. Hắn tự nhiên thật thà hỏi tôi rất nhiều chuyện, nhiều chi tiết về hải sản, về các bải biển, về việc săn bắt dưới biển và về khả năng hắn có thể xin phép lặn ở đây. Để lai rai và để có thể kết thân, tôi mời hắn uống bia tối hôm đó. Hắn thích tôi ngay nhất là cái cách tôi hỏi chuyện hắn, cách tôi tiếp hắn. Chúng tôi uống bia và trò chuyện đến nửa đêm. Hắn về nhà trọ và sau đó dọn đến một khách sạn gần nhà tôi cho tiện việc gặp tôi. Chiều hôm sau đó, vào ngày Nhà Giáo 20-11, tôi phải đi dự một tiệc mà không tiện mời hắn đi theo, nên tôi đã để lại lời nhắn tại khách sạn rằng tôi sẽ gặp lại hắn hôm sau nhưng hắn đã trả phòng ngay tối hôm đó.
Biết là tây balô đến rồi đi, tôi đã không có gì tiếc rẻ hoặc thắc mắc về hắn cả cho đến một hôm, trong lúc vòng chung kết giải bóng đá thế giới- World cup- đang diển ra- từ ngày 27-6- 2006, Rick lù lù xuất hiện sau 7 tháng.
     Hắn vui vẻ hơn, mập hơn, chậm chạp hơn đôi chút nhưng thân mật hơn lần ghé trước nhiều. Hắn nhắc mấy lần rằng hắn vừa chia tay với một cô gái bên Campuchia để ghé đây thăm tôi và một học trò của tôi mà hắn rất ngưỡng mộ, B.S Cường. Rick tự kể cho tôi nghe rất nhiều điều về hắn, về 7 tháng hắn vừa trải qua còn tôi thì cố tìm hiểu hắn, người đã vào nghề quá sớm, đi quá nhiều và sống dưới biển quá lâu và những gì hắn tận mắt chứng kiến. Tôi hỏi Rick bất cứ điều gì cuộc đời, sự nghiệp, kinh nghiệm sống của hắn về đàn bà, về chính phủ Úc, về những nơi hắn đến, về những người bạn đồng nghiệp,về chuyện nuôi dạy con cái và về mọi thứ tôi có thể nghĩ ra.
   Từ thưở nhỏ là một học sinh ốm yếu, hắn tập bơi. Từ việc mê bơi, hắn đã trở thành tay bơi số hai toàn nước Úc năm 17 tuổi. Từ số tiền nhỏ ba hắn tặng nhân ngày sinh nhật thứ 19 của hắn, Rick mua một chiếc thuyền độc mộc, dây, lưởi câu rồi trở thành một thợ câu. Từ thợ câu, hắn lặn tìm thứ có giá trị hơn và hắn trở thành tay thợ lặn chuyên nghiệp thứ 22 ở Nam Úc. Hắn được mệnh danh là, “Rick- the rapist” vì khả năng khai thác khủng khiếp của hắn. 
      Tôi học từ hắn như một sinh viên đọc sách trong thư viện. Tôi hỏi những câu mà hắn chưa hề được ai hỏi. Hắn và tôi chọn một quán vắng khách, lộng gió, yên tỉnh khiến hắn càng có thời gian để nói hơn. Những đêm đó, hắn trả tiền hoá đơn hết và có lần hắn tuyên bố với tôi rằng nếu hắn muốn ở lại đây, con gái hắn sẽ gởi qua cho hắn khoảng 10 ngàn đô ngay tức khắc. Hắn thật tình và gây cho tôi cái ấn tượng khó quên rằng:“Ai cũng cần tình bạn”. Trong con người hắn, tôi nhận ra một phần của bạn tôi, Long Kh’mer, những người bạn Nông Lâm Súc của tôi. Một trong những câu hỏi của tôi mà hắn rất thích là,
“How would you want to die?” “You hổng chừng muốn chết như thế nào?”
Câu mà hắn rất lúng túng khi trả lời là:
“If you were young again, whom would you choose to be your wife?”
“Nếu you có thể nào trẻ lại, You chọn cưới ai?”
Hắn cũng hỏi tôi một số ý kiến và vài câu hỏi như:
“What did you learn from your Agricultural highschool?”
“You đã học được gì từ trường Trung học NLS?”
“How did you turn yourself into a teacher of English?”
“Làm thế nào you tự chuyển thành thầy giáo dạy Anh Văn?”
Hắn kể cho tôi nghe về cô gái hắn gặp bên Campuchia, Hồng, gốc Sài Gòn, 30 tuổi, có ít tiếng Anh, cũng ít nhan sắc, nhưng theo hắn, có khá nhiều cá tính. Hồng đã theo bạn trai qua đó lập nghiệp nhưng họ có chuyện bất hoà và hắn đã bỏ về. Hồng mưu sinh bằng cách nhận đồ giặt ủi từ khách “Tây ba lô.” Hồng và Rick sống chung êm ấm tốt đẹp được 1 tuần cho đến khi hắn muốn qua Rạch Giá để thăm tôi. Hắn cho nàng ít tiền đi xe về Sài Gòn và bảo nàng chờ hắn. Rick đưa tôi xem địa chỉ của Hồng và hắn tính sẽ đi tìm nàng. Tôi gọi điện cho Hoàng Cận- một chiến hữu NLS Bảo Lộc để nhờ thằng bạn thân này đi tìm địa chỉ ấy. Rick có ý định chu cấp cho nàng sống ở Sài Gòn. Với những tài sản, bất động sản hắn có bên Úc, tôi nhẩm tính Rick trị giá khoản 2 triệu đô Úc nhưng hơn tất cả hắn còn là người đích thực có trái tim nhân hậu, rất tích cực làm việc, rất khỏe mạnh- tinh thần lẩn thể xác.
      Hắn kể với tôi về rất nhiều người phụ nữ, về vợ con của hắn, về mọi điều hắn đã trải nghiệm. Tôi học được từ hắn quá nhiều điều về đời. Hắn và tôi hợp nhau vì cái quan điểm, cách nhận định về cái thế giới này. Với tính ham học hỏi, tôi đâu có quên hỏi hắn những chuyện lớn hơn, thời sự quốc tế, cái nhìn của một số nước về Mỹ trong vụ can thiệp vào Iraq, chuyện Bill Clinton với vụ Monica, chuyện đóng thuế của ngưòi Úc, chuyện dân Cuba sống ra sao nếu so sánh với dân Việt. Khi được hỏi về triết lý sống, hắn không có một chút do dự,
“Living a full qualified life.”
     Vì được phô diển cho tôi nghe những quan điểm, vài bài thuyết trình, hắn ngày càng tỏ ra thích thú. Có khi trưa hắn cũng đến. Rick thích cách tôi dạy học. Tôi cho hắn nghe các trích đoạn ngắn tôi vừa thu từ đài VOA vể kết quả các trận đá ngày hôm đó. Hắn thích các học trò của tôi. Nắm tay Thuỳ Dương, 21 tuổi, xinh đẹp, duyên dáng, hắn hỏi cô ấy có chịu để hắn bảo lảnh đi Úc không. Hắn khen cách cô học trò khác của tôi- Ngọc Phúc ghi chép, nhanh chóng chính xác. Hắn rất nể B.S Cường- người một mình đến học với tôi lúc 9 giờ tối hằng ngày. Nhưng hắn không thích cái cách Trung Hoa- một học trò học để thi IELTS đi du học Úc. Hắn tìm tôi như Long Kh’mer trước đó đến thăm tôi vậy, vui mừng kể lể và trả lời các câu hỏi của tôi- từ những câu rất chung đến những câu rất chi tiết. Hắn rủ tôi xem với hắn trận chung kết Pháp- Ý, ngày 9-7-2006 và đó là đêm cuối cùng hắn ở Rạch Giá. Giải đấu đã khép lại nhưng tôi mong tình bạn của chúng tôi vừa hé mở thêm. Sáng hôm sau tôi lo cho hắn một vé xe đi SG. Ngày 12-7, từ Sài Gòn, Rick gọi điện chia tay tôi.
   Đến nay, tôi luôn mong Rick trở lại như tôi đã rất mong một người bạn thân đến thăm tôi- cái cách mà bạn tôi-Long Kh’mer, đã từng làm.
                                                                                              Rạch Giá Ngày 9- 5- 2012
                                                                                                 Lương Ngọc Thành

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét