Thứ Hai, 3 tháng 9, 2012

PHƯỚC MỌI phần 2

    Lần thứ hai tôi đến Hà Tiên chơi với Phước Mọi giúp tôi hiểu nó hai lần nhiều hơn, thắm thía tình đời hai lần nhiều hơn và tôi còn học thêm vài bài học mới.
    Mỗi lần Phước Mọi về Việt Nam là mỗi lần hắn tổ chức tảo mộ cha mẹ ông bà trong khi ai đó chỉ có thể rủ vài thân nhân đi thăm phần mộ của người họ yêu quý nhất mà thôi. Tôi rất nhiều lần đi tảo mộ mẹ, hoặc ba tôi một mình. Tôi mang cho mẹ một bó hoa cúc nhỏ và một ít trái cây và âm thầm khóc trước mộ mẹ tôi. Tôi mang cho ba tôi một lon bia và đứng trầm tư buồn bả bên mộ ông. Phước Mọi là con trai út. Cả gia đình 4 trai, 6 gái, hai người đã mất, nhiều con cháu, dâu rể, và tôi- người khách duy nhất, người lên Hà Tiên chỉ vì muốn thăm Phước- tề tựu bên phần mộ.
   Có thể xem như hôm ấy là ngày giỗ chung ông bà cha mẹ. Mấy người chị của Phước Mọi bỏ ra một ngày nấu nướng chuẩn bị đồ cúng. Hai lều dựng được dựng sẳn mặc dù phần vòng mộ có bóng cây và trời mát. Một xe lam, được thuê bao trước, chở những thứ mà tôi phải ngạc nhiên trầm trồ, vừa đầy đủ cho 60 thực khách, vừa chu đáo vừa ngon miệng. Chị Tư thật xứng đáng là tổng chỉ huy của “bửa giỗ ngoài trời” trong khung viên phần mộ sạch đẹp lộng gió hôm ấy và tôi nghe đã có rất nhiều lần trước đó nữa. Ngoài các thứ chính thức, chị Tư còn “trang bị” đủ rượu bia nước đá cho khỏang 25 người thực khách nam. Anh Sáu, lần thứ hai từ Úc về Việt Nam, có vẻ là khách mời giống tôi cầm về một chai rượu. Tôi mang đến một ít trái cây, cây đàn guitar- như lời đã hứa với Phước Mọi và cái tấm lòng của tôi. Anh Hai, từng là hiệu trưởng NLS Thiện Lập trên B’lao, đúng là trưởng nam, quyền huynh thế phụ. Người ở lại Hà Tiên, chất phát hiền lành, anh Bảy cũng có cụng ly rượu với tôi nhưng thường mỉm cười phân bua rằng,
   “Sáng mai còn phải dậy sớm phụ bán với mấy đứa nhỏ.”
Không biết có ai thấu hiểu rằng tôi thèm muốn niềm vui rất thông thường ấy như thế nào không nữa? Niềm vui có đông anh chị em con cháu, niềm vui xum họp, vui cười như một ngày tết như vậy đâu phải ai cũng có được. Niềm vui được thăm mộ ba mẹ với nhiều người thân, nhiều con cháu quây quần như ngày ấy của Phước Mọi phải khiến cho tôi, người theo mẹ ly hương nhiều năm, phải thèm muốn, ganh tị, và nó khiến cho nhiều kẻ khác phải suy gẫm.  
    Phước Mọi và tôi vui buồn lẩn lộn. Tôi hiểu cái ngỗn ngang trong lòng hắn vì so với tôi hắn có nhiều thứ đáng qúy nhưng hắn, con trai Út, cũng ẩn ức vì sự thiếu thốn, mất mát, những thứ không đáng có. Tôi, trưởng nam và ba tôi con trai độc nhất, không có được những thứ tương đương. Mỗi năm 25 tháng chạp giáp tết, với các người bà con bên ngoại tảo, mỗi mình tôi đi tảo mộ mẹ tôi. Nhìn mộ 2 bia họ Lâm của ba Phước Mọi nằm cạnh nhau tôi chạnh lòng nhớ ngay đến mộ bia cũng họ Lâm của mẹ tôi nhưng bà nằm một nơi: vườn trầu Bà Điểm, quận 12. Ba tôi họ Lương nằm một nơi khác- ấp An Hội, quận Gò Vấp. Mỗi lần về quê hương V.N, hắn có một niềm vui rất lớn, vui xum họp đông đủ gia đình. Cũng tha phương như hắn, mỗi lần về quê ở S.G, tôi không thể nào có được niềm vui tương tự.
    Hai miếng đệm vừa dài vừa rộng làm “bàn” cho hai phe nam nữ. Khi phe nam chưa hào hứng bùng nổ, đã có vài đứa cháu gái hô hào, hát to và không khí tưng bừng hẳn lên. Có nhạc công bên phía chúng tôi đệm đàn. Có một số thanh niên góp tiếng hát. Cậu út, Phước Mọi, vui cười uống bia, đàn hát, quay phim, chọc phá các đứa cháu gái, thúc giục mấy đứa cháu rể cụng ly với tôi.   
    Người ta đã đổ xương máu để mưu tìm cái gì nếu không phải là một đời sống tốt đẹp, ý nghĩa, hạnh phúc và hữu ích hơn. Bao nhiêu người đã phải bỏ mạng, hy sinh hoặc bỏ những điều riêng tư nhỏ nhoi để tìm kiếm gì nếu không phải là chỉ việc làm tròn bổn phận hơn, hiếu thảo hơn và cho chính cuộc đời của họ đáng được biết đến, nhắc đến nhiều hơn.
     Giống Phước Mọi, tôi đã bỏ cái được coi như rất tốt ở S.G để về đây làm tròn chữ hiếu. Giống tôi, Phước Mọi bỏ cái mảnh đất Hà Tiên ra đi cũng để mong làm một kẻ tốt hơn, đứa em, đứa con hiếu thảo hơn và một Cậu Chín đáng kính đáng mến hơn. Và như luật nhân quả, Phước Mọi ngày nay thành đạt hơn một Phước Mọi nào khác, kẻ đã không ra đi.
    Chiều xuống, nhóm người đang “chè chén” chúng tôi dời về quán Ánh Tuyết của gia đình. Cũng đủ mặt bên nhau với thêm vài món đặc sản, chúng tôi uống, hỏi han, cười vui. Hơi ngà ngà say, tôi đã thật hả hê vì đã có dịp hát karaoke bài “Lòng Mẹ”. Có lẻ bài hát đó tôi dành cho hai thằng tôi, đều mồ côi mẹ. Tôi chọn Ánh Tuyết con gái út của anh Bảy làm con nuôi để dạy cháu Anh Văn và tôi cứ bảo chị Tư,
“Chị cứ kêu em là thằng“9 rưỡi” đi.”
      Ở chơi với anh chị em mấy ngày, Phước Mọi ao ước sao có một ít thì giờ riêng cho một chuyến ngao du ngắn và dĩ nhiên điểm đến mà hắn rất mong đến là Bảo Lộc. Phước Mọi gọi tôi và hẹn cùng tôi làm chuyến về thăm chốn cũ.  Tiếc thay chúng tôi không thể  hưởng được cái lạc thú đơn sơ ấy.
      Phước Mọi nhắn tin cho tôi,
   “Về Việt Nam lần này vui quá.”
    Vừa đọc xong, tôi tự thấy vui trong lòng. Đời có khi thật đơn giản. Hạnh phúc nhiều lúc rất nhỏ nhoi- cho và nhận. Cớ sao có nhiều người thật lao đao, vất vả mưu cầu được hạnh phúc. Hai chữ “vui quá” của Phước Mọi có lẻ cũng là cái “vui quá” của tôi. Niềm hạnh phúc đơn giản ấy đâu phải ai cũng mong ước. Nhưng đâu phải ai ước mong cũng đều có thể toại nguyện được đâu! Phải không Phước Mọi?
                                     Rạch Giá Ngày 30-8-2012 (Ngày Lễ Vu Lan)
                                                 Thành Xì- TL71

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét