Chủ Nhật, 2 tháng 9, 2012

HÒANG HOA LỘ-

         Hoàng Hoa Lộ là con đường đẹp nhất của trường Nông Lâm Súc Bảo Lộc và là nơi tôi đã từng có một “mối tình” mộng mị nhất trong đời.
         Có một chọn lựa rất độc đáo- ở lại sau cùng trong lớp để học bài cho đến khi trời xẫm tối- tôi một mình trong một thế giới mà tôi đã cố tạo ra. Tôi không ngạc nhiên khi có ai đó nhìn chầm chầm vào tôi. Tôi thản nhiên khi nhìn thấy cảnh ai đấy tản bộ, thầy cô nào đó rảo bước hoặc gấp rút trên đường, thầy Hy chở cô Đào hoặc cô Nguyệt đi về một mình. Nhưng tôi thật ngạc nhiên khi một chiều thứ bảy có một thiên thần, áo dài trắng, áo len màu tím hoa cà bước uyển chuyển nhẹ nhàng bên lề trái của Hoàng Hoa Lộ. Có phải nàng là người mang thông điệp đến cho tôi không? Chỉ liếc nhẹ vào dãy nhà C, nàng mỉm cười với tôi một cách thật nhẹ nhàng nhưng quyến rũ. Cái  thằng ngu ngơ trong tôi không biết chạy ra chào đón cái người quan trọng ấy. Những hằng số, các ký hiệu, các câu giải thích vắn tắc của cuốn toán giải tích của Đinh Đức Mậu hôm ấy đã khiến ngu đần ra. Tôi thật đáng bị nguyền rũa. Thiên thần của tôi đã thẩn thờ buồn bả và dần tan biến vào đoạn cuối đường. Đêm ấy tôi có một giấc mơ. Tôi mơ thấy mình bị xét xử vì phạm tội gì đấy nhưng được tha bổng vì tôi là một học sinh ngoan ngoãn. Tôi vẫn vào trường ngày chủ nhật như thông lệ. Tôi vẫn ở lại lớp sau giờ tan học như thường lệ. Thiên thần của tôi lại xuất hiện vào chiều thứ bảy tuần sau như thường lệ. Tôi bớt ngu đi một chút. Tôi tiến gần đến cửa sổ nhìn thẳng về phía nàng. Nàng dừng bước trong giây khắc, nhẹ nhàng nhìn tôi, mỉm cười, chào tôi và nói nhỏ gì đấy. Cái khoảng cách giữa hai chúng tôi được như rút ngắn lại. Nàng như hiện ra trước mặt tôi và rất duyên dáng nàng hát câu của Lionel Richie, Hello, Is it me you’re looking for?”. Thật khốn nạn cho cái thằng dốt tiếng Anh như tôi. Tôi nín thinh như tên học trò không trả lời được câu hỏi của cô giáo. Cô giáo đã nỗi giận và biến mất.
      Thứ bảy kế đó, như một học trò thuộc bài tủ muốn lên chuộc lỗi và kiếm mười điểm, tôi rảo bước trên Hoàng Hoa Lộ và thầm mong cho trời không bao giờ tối đi, cho con đường được kéo dài ra đến vô tận. Xác hoa vàng rơi bên hai lề của con đường nhựa, tô lên sự tương phản vàng-đen độc đáo. Hướng về Đông Bắc, con đường như chếch lên cao, chạm vào màu xanh da trời chân trời tạo ra một sự tiếp xúc- con đường và bầu trời. Hai hàng cây Muồng lá nhỏ chụm vào nhau tạo ra một dây cung độc nhất trên đời. Có một sự tiếp xúc của hai thứ, hữu hình và vô tận. Làm sao ta đến được trời xanh kia? Làm sao một người học trò như tôi có thể kéo bầu trời xuống cho gần lại con đường? Làm sao chúng tôi kéo con đường lên tận khoảng trời xanh kia? Làm sao tôi có thể giữ cho hai ngọn cây hai bên đường luôn kề nhau, cho ra bông vàng, một cái cung màu vàng trên bầu trời xanh? Ôi! tôi nhỏ bé, tôi nghiệp và bất lực.Trời đã phụ lòng tôi, cứ tối dần như cái bóng tối trong lòng tôi. Trời tháng mười một lạnh dần, trường cũng vắng vẻ và yên lặng dần. Tôi cũng thấy mình tan biến dần trong cái lạnh và tối tăm ấy. Đêm đó tôi mơ thấy mình đi lạc vào rừng. Nhiều hoa dại đã làm tôi choáng váng. Dây leo gai góc đã cào rách da thịt tôi như để trừng phạt kẻ đột nhập. Tôi kêu cứu. Trong phút chốc tôi vui mừng nhận ra nàng đứng hơi khuất sau một bụi rậm. Nàng vẩy tay chào tôi nhẹ nhàng và như một làn sương mỏng, hình ảnh của nàng tan biến. Tôi la thất thanh và ngồi bật dậy ngay khi tiếng gọi của Tài Bột, người ở chung phòng với tôi. Tôi đã được đánh thức đúng lúc, 1giờ.
       Sáng thứ hai kế đó, tôi có một bức thư rất lạ. Tên tôi- người nhận được viết ra rất đẹp bằng mực tím. Tên của người gởi được viết tắc:”N.T.T.T” và một hàng chữ nhỏ nhưng rất dể đọc,” Tr. Trung Học Lê Lợi- Bảo Lộc. Tôi hơi run rẩy như một học trò bị cô giáo bắt “copy” bài kiễm tra. Tôi bị choáng nhẹ như người học trò nhận giấy báo gọi lên phòng hiệu trưởng. May mắn thay không ai nhận ra sự thay đổi đó. Tôi thấy mình thật tội nghiệp. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ mong gặp nàng trên Hoàng Hoa Lộ. Các bóng hồng ngày hôm ấy đều khoác mầu áo nâu-xanh dương chứ không phải màu trắng- tím sen tôi mong đợi.
Hôm ấy thời gian trôi qua rất chậm nhưng sáng sau tôi học bài rất nhanh và đúng lúc 3 giờ tôi mở thư của N.T.T.T ra đọc.
      Bảo Lộc, ngày 15 tháng 11 năm 1973.
         Anh Thành thân mến!
Em biết anh qua một người bạn học, là em gái của bạn anh.
Em đã nghe kể về anh và những điều đó khiến em khâm phục 
và mến anh. Em vào trường NLS như để chào anh và em nhờ thư này làm quen với anh.
         Anh Thành mến !
Em giống như anh- yêu mẹ và chăm học. Nhưng em là con gái yếu đuối, chịu nhiều định kiến xã hội. Em có đọc ở đâu đó,
“Những trang sách vỡ tuy khô khan nhưng chứa chan hy vọng. Những lần gặp nhau có thể làm đau khổ sau trăm năm.” 
Em âm thầm học ở anh tính kiên nhẫn, hiếu học và lòng hiếu thảo. Em cũng sẽ âm thầm đến trường hàng chiều thứ bảy và đi trên đường Hoàng Hoa Lộ để được nhìn thấy anh trong lớp. Em mong em sẽ âm thầm ở trong tâm trí của anh, được không anh?
         Con gái như hoa.
         Hoa rụng xuống đường.
         Con trai như cây.
         Cây trơ trước gió.
Em sẽ thỉnh thoảng viết thư cho anh.
Chúc anh mọi điều tốt đẹp.
         Nguyễn Thị Thu Trang.
         Tr. Trung Học Lê Lợi
Thiên thần đã đến thăm tôi có tên là Thu Trang. Tôi sẽ được nàng đến thăm. Tôi sẽ chỉ nhìn thấy nàng đi trên Hoàng Hoa Lộ. Tôi sẽ chỉ được nàng viết thư thăm hỏi. Tôi sẽ được những thứ mà hàng triệu người học trò như tôi khó mà có được, tình cảm của một cô gái vừa êm đẹp, cao thượng vừa mộng mị. Tôi không thể trả lời thư của Thu Trang nhưng tôi sẽ viết thư cho mẹ tôi và tôi sẽ rất cố gắng viết ra một bức thư thật đẹp. Trong thư viết cho mẹ tôi, bà sẽ đọc được một đoạn:
  “ Thưa má ! Gió mạnh sẽ làm gãy cành, ngã cây.
  Con của má sẽ là một cây rừng rắn chắc, không bị đỗ ngã.
  Má luôn thương con và tin con phải không má?”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét