Chủ Nhật, 2 tháng 9, 2012

HÒANG HOA LỘ- 2

Thu Trang có những điểm giống tôi, ham học, thương mẹ, không có tình thương  cha, có một tâm trạng bất ổn, có một trái tim với đầy máu nóng với vài mơ ước giản dị, tội nghiệp.
    Sau khi ba nàng bỏ nhà theo người vợ hai, mẹ nàng dắt hai con nhỏ từ Huế vào Bảo Lộc để chung sống với người dì lớn tuổi cô đơn nhưng rất thông hiểu. Mẹ của Trang chọn nơi này làm nơi trú thân và là nơi cho Thu Trang học xong trung học. Cô bé chọn học Trung Học Phổ Thông Lê Lợi vì cô ấy yêu màu áo len “tím sen”, một màu rất “Huế”. Thu Trang là một trong những ngôi sao sáng của trường Lê Lợi. Nàng học giỏi đều các môn. Nàng ít nói, ngoan hiền và tốt bụng. Giống như mẹ, Thu Trang rất nghiêm khắc. Một trong những nơi Thu Trang thích dạo qua là Hoàng Hoa Lộ của NLS, nơi mà nàng cảm thấy như ở quê nhà. Một trong những mơ ước Thu Trang hằng lâu nay ấp ủ là sự thành đạt để nàng có thể khiến mẹ nàng đồng ý trở lại Huế, điều mà Thu Trang sau này mới thố lộ với tôi trong một bức thư. Thu Trang không có khả năng tự giải trí như cách tôi chơi đàn classic, nhưng nàng thích nghe nhạc độc tấu ghita. Sau khi tình cờ nghe tôi đàn một lần, nàng đã quyết định làm quen với tôi bằng cách đi trên Hoàng Hoa Lộ và viết thơ cho tôi.           Đầu năm học lớp 12, tôi được Trọng Thỏ rủ vào lớp toán lý của Thầy Định. Thầy cho tôi vào lúc giữa khoá vì tôi đã trước đó theo một “cua” ở Cần Thơ. Cùng theo lớp học đó, Thu Trang đã biết tôi từ khi tôi vào học. Nàng để ý thấy tôi học nghiêm chỉnh và trả lời được vài câu hỏi khó của thầy. Không ai có thể làm khác hơn những gì nàng đã nghĩ và làm: âm thầm chào tôi và viết thơ cho tôi. Nàng chỉ muốn tôi đọc thơ của nàng thôi. Và không có ai làm khác hơn điều mà khi ấy tôi đang cố gắng làm, học thật chăm để có thể thi đậu vào đại học.
     Trong những bức thư tôi nhận được từ Thu Trang, tôi thích nhất và cảm động nhất với bức thư đề ngày 15-2-1974. Mực tím, chữ viết nắn nót, bức thư ấy đã khiến tôi thuộc lòng rất nhanh những gì nàng đã viết:
    “Anh có bao giờ tự hỏi điều gì làm mẹ anh hạnh phúc nhất chưa? Điều gì anh cho là quan trọng nhất trên đời này chưa? Anh có bao giờ tự xét xem anh đến nay có làm gì khiến mẹ anh buồn chưa? Anh đã có bao giờ dặn lòng rằng: “Điều trước hết để có được hạnh phúc là biết chấp nhận cái riêng tư của chính mình (The first thing to make your life happy is to accept yourself as you are.)
Em biết điều em đang làm. Em hiểu điều gì tim em lên tiếng. Em mong hai đứa ta hiểu và quý trọng nhau rất lâu dài như hai hàng cây trên Hoàng Hoa Lộ vậy, nhé anh? Em thích màu vàng- đen của con đường. Em thích nhìn thấy anh đang chăm chỉ học. Anh đã có đọc câu này chưa nhỉ?
        “Tình yêu trong thuở học trò chỉ để làm thơm tho sách vở.”   
   Tôi tôn trọng cách của nàng và càng tôn trọng cái giấc mơ của nàng, tôi càng học chăm chỉ hơn. Hàng chiều thứ bảy, Thu Trang chạy xe P.C vào trường. Nàng chạy xe chậm hẳn lại khi ngang qua dãy nhà C để chào tôi và mỉm cười với tôi. Hai tuần một lần, nàng gởi cho tôi một bức thơ với những lời thăm hỏi, chúc tụng và mong muốn gặp nhau hằng chiều thứ bảy kế tiếp.
      Tôi thấy tội nghiệp cho nàng vì tôi đã không làm được gì cho nàng cả. Trong những lúc đọc thơ của nàng, tôi rất muốn viết cho nàng nhưng nàng không đồng ý.
“Tụi bạn lớp em sẽ đồn đại lên rồi đến tai mẹ em và em sẽ không còn có dịp đi trên đường Hoàng Hoa Lộ để nhìn và chào anh nữa đâu.”
Thu  Trang đã viết như vậy. Tôi thấu hiểu sự nghiêm khắc của mẹ nàng. Tôi tôn trọng các bà mẹ và những quyết định của họ. Tôi ước gì có dịp đến thăm và trò chuyện với mẹ của nàng như là cách tốt nhất cho nàng có thể kết thân với tôi. Tôi thật sự chẳng có một lần nào bách bộ trên Hoàng Hoa Lộ để thư giãn hoặc để tìm kiếm ý tưởng cho bài toán này, cái khái niệm khó hiểu nọ. Đứng trên bục giảng, trước cái bảng rộng, tôi làm toán giải tích, cố hoàn tất các bài tôi đã bỏ dỡ và cố “tọng vào” các công thức, phương trình khó hiểu hoặc rất khó nhớ. Cái nên thơ thú vị của việc dạo trên con đường đẹp đẻ ấy có lẽ - với riêng tôi thôi - không có ý nghĩa bằng việc hiểu thấu hơn một chút các bài học, các công thức và việc làm chắc hơn khả năng thi đậu của tôi. Tuy nhiên, một hôm tôi chợt có một sáng kiến để gặp nàng. Và tôi từ lúc ấy đã rất mong đến cái ngày thứ bảy sắp đến để làm điều tôi vừa nghĩ ra.
       Với một bức thơ phúc đáp mà tôi đã viết rất cẩn thận được đặt vào sau trang bìa trong một quyển sách, cầm chặt nó trên tay, tôi đi bộ chậm chạp bên lề trái của Hoàng Hoa Lộ như thể tôi sắp gặp nàng để trao cho nàng cái tôi muốn nàng đọc. Tôi tự dặn lòng là không được nói gì nhiều với nàng mà chỉ trao bức thư và chào nàng thôi. Tôi tự nhủ và cảm thấy mình trẻ trung thơ mộng như một công tử trẻ tuổi đang yêu, đang đi đón một công chúa từ một nước láng giềng - lần đầu tiên - trong một vườn hoa đẹp. Tôi tự thì thầm:
     “Hai hàng cây Muồng lá nhỏ ơi, hôm nay sao mà mi vô duyên thế. Các hoa vàng của mi lại càng quá thờ ơ đến nhẫn tâm với ta thế. Cây ơi ! rung lên đi chứ!? Cành ơi, cành phải lay động mạnh lên đi chứ!? Hoa vàng ơi, nở hoa nhanh lên, làm ơn rụng xuống nhiều vào, lấp kín hết khoảng màu đen nhựa đường xấu xí cho ta nhé!. Ta thích đi trên một con đường có đầy ắp hoa vàng. Hoa vàng làm nàng thích đến đây nhiều, nhiều lần nữa đấy. Hoa vàng làm ta cảm thấy ấm áp tự tin hơn nữa. Gió ơi, gió đâu rồi? Gió giúp ta kéo nàng đến đây nhé. Sương mù đâu mất hết rồi? Ta cần nhiều sương mù ngay bây giờ. Làm ơn giúp ta che mờ bớt khung cảnh này. Nàng sẽ rất thích cho mà xem. Cây, cành, hoa , gió và sương mù sẽ làm cho Hoàng Hoa Lộ đẹp hơn lên cho mà xem. Và ta sẽ thường ra đây, tản bộ trên đây cho mà xem.”
       Tiếng xe P.C quen thuộc cắt ngang suy tư của tôi. Tôi quay lại và nhận ra ngay nàng từ khá xa, trong chiếc áo dài trắng và áo len “tím sen”. Chạy rất chậm ngang “Toà Bạch Ốc”, nàng có vẻ mất bình tĩnh. Xe chạy hướng đến, nhưng người ngồi trên xe có vẻ như muốn rẻ sang hướng khác. Tôi cũng đi chậm hẳn lại và hoang mang tự hỏi:
“Mình có sai không khi tự nhiên ra đây đón nàng mà không có báo trước không? Nếu nàng ngại đối mặt, thì ta biết làm sao để xin lỗi đây?”
Thu Trang có cái quyền đến đây để gặp tôi nhưng có thể mẹ nàng không cho nàng cái quyền tiếp xúc một thanh niên để có thể tiến tới một bước gần hơn điều mà dĩ nhiên sẽ ảnh hưởng đến việc học. Vì quý trọng vâng lời mẹ, nàng muốn tránh gặp tôi chiều thứ bảy ấy. Tôi trách mình dại dột ngu ngơ. Tôi muốn biến mất đi cho rồi khi mà nàng chầm chậm tiến đến gần cột cờ. Thay vì vòng theo đường cung để chạy thẳng về Hoàng Hoa Lộ, nàng rẽ sang lề trái và quẹo trái. Xe chạy hơn nhanh hơn về Hoa Ngâu Lộ và ra cổng chánh mất hút, bỏ tôi đứng một mình ngẩn ngơ. Tôi muốn mình tan biến đi như làn khói mỏng sau xe nàng. Trời trở lạnh và tối đi rất nhanh và tôi cũng trở nên ngu ngơ rất nhanh.
      Hoàng Hoa Lộ bỗng dưng dài ra thăm thẳm. Lòng tôi bỗng dưng trống trãi lạ lùng. Mọi việc đã xảy ra rất nhanh và tôi cũng rất nhanh nhận ra cái lỗi của tôi. Tôi tự trách mình. Tôi thầm xin lỗi Thu Trang, “Anh đã mất tự chủ”.
Tôi cùng lúc ấy đã thầm xin lỗi mẹ tôi, “Mẹ ơi, mẹ tha lỗi cho con nghe mẹ. Chiều nay con chẳng học được bài gì cả.”
       Thật ra đó chính là bài học rất lớn của tôi. Từ đấy về mãi sau này, tôi đã không có thư của nàng và chẳng hề gặp nàng trên Hoàng Hoa lộ nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét