Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2012

ÔI MỘT MỐI TÌNH- 3

Nếu tin vào số phần, tôi có thể đổ lỗi cho trời đất nhưng chính nàng với sự đồng thuận tôi đã tạo ra cái đêm sinh nhật thứ 25 ấy mà không phải người thanh niên nào cũng có thể có được.
Tình cờ tôi có một lệnh triệu tập đi dự một khóa học 1 tuần về “Kiểm định cột bơm xăng dầu” tại Long An do Công Ty Xăng Dầu Khu Vực II tổ chức nhưng không phải tình cờ mà tôi đã ghé vào thăm nàng tối hôm ấy, 17- 8 1980. Gặp mặt nàng tại nhà, ngồi ăn tối chung với nàng và người chị Hai, tôi đã thật sự tự nhiên khi kể lể, nghe ngóng và trả lời mọi câu hỏi của hai chị em nàng. Tôi ghé thăm nàng vừa như một người bạn học cũ và cũng vừa  như một người tình cũ. Tôi mới vừa về làm tại Cty Vật Tư Tổng hợp Rạch Giá. Nàng dạy tại ngôi trường xưa- NLS Long An. Tôi mong có ngày lập gia đình để phụng dưỡng mẹ tôi. Nàng đã có sẵn mọi thứ tôi thèm muốn- một gia đình hạnh phúc. Tôi đã không nhắc gì đến vị hôn thê Như Ngọc của tôi và nàng cũng thản nhiên không quan tâm gì đến cái người mà nàng đã từng cho rằng: “cướp mất tôi từ tay nàng.” .
Gần về khuya, ra trước sân  nhà, hai đứa tôi ngồi sát bên nhau và không bao lâu sau chúng tôi quyện lấy nhau như hai người tình nhân trẻ. Môi nàng tìm môi tôi và nàng như muốn ngất đi vì hạnh phúc- cái hạnh phúc được yêu thương, được thấu hiểu. Nàng đã chứng minh lời tuyên bố của nàng,
”Em bao giờ cũng mong anh trở về với em như bến đò cũ chờ con thuyền xưa vậy.” 
Nàng hiện hạnh phúc vì có tôi bên cạnh, ít ra là trong một tuần tôi được tập huấn tại đây. Nàng đã từng mong có được giây phút này. Trong thời gian chờ nhận nhiệm sở cuối tháng 8 năm trước, 1979, nàng đã theo một bạn học – Nhàn, 71-74 Mục Súc, NLS Bảo Lộc- lên tận Pleiku. Trên chuyến về ghé lại trường, nàng vô tình để quyển sổ tay nhỏ trong đó nàng chỉ viết về tôi. Vừa về đến  nhà, bên hông chợ Thủ Thừa, vừa nhận ra đã để quyên nó, nàng lập tức quay về trường vì nàng cần đọc và viết hàng ngày về tôi, cho tôi- cái anh chàng NLS Bảo Lộc lắm tài nhiều tật này. Thật ra tôi chỉ có vài tài mọn và tôi không hề có một tật xấu nào. Có ai giải thích được tình yêu chưa nhỉ? Có ai đó nói cho tôi biết tại vì sao nàng hiện yêu tôi cũng như tại vì sao tôi đã yêu B.V và tại vì sao tôi hiện đang ở Rạch Giá có một vị hôn thê- người luôn luôn muốn tìm đường ra đi chứ không phải tìm cách về Rạch Giá để lập một tổ ấm với tôi?
    Sáng hôm sau, đưa tôi lên xe bus về Long An nàng căn dặn tôi đủ điều và một điều đặc biệt nhất là,
“Chiều thứ ba, sau buổi học, anh về với em nhé. Anh đi xe lôi máy. Từ Long An đến nhà mất chừng nửa tiếng thôi nhé. Em rất mong anh về đấy.”   
Tôi, người thanh niên 25 tuổi, có những thứ thông thường ai cũng có. Tôi đã làm những điều thông thường mà mọi người trước đó đã làm và tôi sắp làm điều mà đa số đàn ông làm, về gặp người yêu cũ theo lời yêu cầu của nàng.
Đến nhà nàng khi khu phố ấy vừa lên đèn, tôi như một tài tử vừa đóng xong một đoạn phim, áo thun màu vàng sáng tay dài thật ôm, quần ống loa khá rộng màu nâu. Nàng cười thật rạng rỡ, và nàng thật hảnh diện khi sánh bước bên tôi đi dọc theo con đường nhỏ dắt ra quốc lộ. Chọn một quán khá thích hợp với nhạc Trịnh Công Sơn buồn, nàng cũng móc ra gói thuốc mời tôi như ngày nào và nàng cũng uống thức uống mà tôi gọi- cà phê đen. Nhoẻn miệng thật tươi với tôi, nàng nói,
“Chúc mừng sinh nhật anh!”    
Tôi hơi bất ngờ và chỉ còn biết nắm chặt tay nàng, lí nhí nói cảm ơn. Nàng thật ra đã từng khiến tôi bất ngờ vài lần. Nàng đã tự động ghé thăm mẹ tôi ở Cần Thơ. Nàng đã nhái giống y cách tôi viết. Nàng đã đeo số áo giống tôi và nàng cố làm đội trưởng đội bóng chuyền nữ của trường vì tôi là đội trưởng đội bóng đá nam và nhất là nàng đã hai lần bảo tôi về nhà nàng để- theo lời nàng nói-,
“Em sẽ cho anh hết.”
Tiếng hát Khánh Ly, âm nhạc của Trịnh Công Sơn không có gì tương đồng với tâm trạng của tôi nhưng tôi thêm một lần nửa lại thấy buồn. Hôm nay tôi tròn 25 tuổi. Nàng đải tôi chầu cà phê này như là tiệc sinh nhật. Hôm nay chỉ có tôi và nàng biết được cái thi vị của buổi tối mà thôi.
    Ngồi cạnh nhau trước hàng ba cho đến khi các đứa em của nàng đã đi ngủ hết, nàng bảo tôi,
“Anh chờ em một lát  nhe.”
Trên cái đi văng trong phòng khách đã được tắt đèn, một cái mùng mới tinh vừa được nàng mắc xong. Tôi rạo rực như một người chồng mới bước lên cái giường trong đêm động phòng. Tôi cố tình tập trung. Tôi cố gắng giử bình tỉnh. Vài phút trôi qua thật chậm chạm. Không gian sau nửa đêm thật sự yên tỉnh nhưng lòng tôi thật sự sốn sang, rối tung lên. Một trận cuồng phong sắp diễn ra tại đây. Tôi thật sự không biết phải làm gì khác hơn là chờ đợi điều gì sẽ đến với tôi. Tiếng động thật nhẹ từ tấm rèm ở cửa buồng làm tôi biết ngay rằng nàng đang bước ra. Vừa vén mùng lên, vừa lọt nửa người vào, nàng bị tôi kéo ngay lên người tôi cái cách một thủ môn ôm ghì trái bóng. Tôi dán dính nàng vào người tôi bằng hai đôi tay dẻo dai khéo léo của chàng thủ môn có hai bàn tay bạch tuộc. Tôi khóa miệng nàng bằng hai môi tôi. Tôi với nàng xác nhập thành một. Dòng máu NLS Bảo Lộc của tôi như được chuyền sang người phụ nữ NLS Long An ấy.
    Đêm hôm ấy, nàng và tôi, cùng 25 tuổi, như một cặp vợ chồng trẻ tuổi 20 động phòng. Và chúng tôi đã làm đúng điều trong cái câu cổ ngữ quen thuộc, “Đêm….. ngày….”. Nàng đã cùng tôi biến cái đêm tối mịt ấy thành một ngày sáng lạng, để nàng có thể có những ngày tháng khác tốt đẹp hơn với tôi thay vì phải đi tìm một chổ để ra đi, để tìm một người đàn ông khác.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét