Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2012

ÔI MỘT MỐI TÌNH -2

Gặp mặt nhau hằng ngày, chơi thể thao hằng ngày trong cùng một sân, nghe nói về nhau hằng ngày và việc nghĩ về nhau hằng ngày thì thật là rất khó đối với nàng để quên tôi nhưng với tôi, bóng đá, bà mẹ nuôi và Như Ngọc đã giúp tôi quên đi cái mối tình nóng bỏng nhưng khá chóng vánh ấy.
     Gần một năm sau khi tôi nói lời chia tay, trong một buổi thực tập, nàng lên tiếng xin trò chuyện với tôi. Như đã chuẩn bị trước rồi, nàng hỏi tôi ngay trong nước mắt,
“Có phải anh chia tay em vì một người khác phải không?”
Tôi, như một bị cáo không có luật sư biện hộ, đã đáp trả rất rỏ ràng,
“Sau khi anh chia tay em, anh đã gặp một bà mẹ nuôi. Sau một thời gian sống trong gia đình ấy, anh yêu Như Ngọc, cô con gái út trong nhà.”
Nước mắt nàng tuôn nhanh như nước thác Đam Ri trong mùa mưa lũ,
“Anh đã đính hôn vói cô ta rồi phải không?”
“Đúng rồi. Má nuôi anh đã tổ chức một tiệc nhỏ.” 
Nàng bổng ù chạy nhanh ra sân trường để mặc tôi tần ngần ngồi lại trên ghế đá trước khoa Nông nghiệp. Thêm một nữa tôi đã làm cho nàng khóc. Thêm một người phụ nữ nữa bị đau khổ vì tình yêu. Nhưng tôi đâu có tội tình gì!?
     Ngày tháng, năm học, xuân hè, đông đến và cuối cùng đến giai đoạn chúng chuẩn bị ra trường. Tôi, với bàn tay chụp bóng hàng ngày, đánh đàn hàng đêm trên Bảo Lộc, phụ trang trí báo tường hàng kỳ, nay trở thành tay kẻ vẽ bìa các tiểu luận cho cả khóa tôi- tháng 8 năm 1979. Viết đẹp, trang hoàng cân đối duyên dáng là việc không khó nhưng không phải ai cũng làm được. Gần một tháng, tôi đã có rất nhiều lần được ân cần, căn dặn, yêu cầu,
“Tới phiên tao nhe. Mai đi ăn sáng với tao nhe. Đến trưa, chiều theo tao ra quán. Thuốc và hộp quẹt đây nè. Cần gì cho tao hay liền nghe, Thành Xì. Có ba cuốn tiểu luận với một tấm phông thôi mà…”
 Nhưng trong số đó, có một lời xin rất đặc biệt của Trung- người có bạn gái sống cùng phòng với nàng,
“Ê, nàng đang rất mong mày giúp đở đó. OK nhen?
Tôi nín thin phần vì để tâm vào nòi viết, phần khác vì thật khó mà trả lời. Trung hỏi tôi đến lần thứ ba mới thấy tôi yên lặng gật đầu. Theo cái hẹn tôi đến phòng nàng tối hôm ấy khi những người khác đã đi ra ngoài cả rồi. Nàng cười thật tươi khi mở cửa phòng đón tôi vào.
“Cần kẻ gì mang ra đây đi!”
Tôi nói trổng với nàng như thể tôi phải một việc bắt buộc vậy.
Nàng như kẻ đang hấp hối trên giường gặp ông thầy lang đến thăm.
“Dạ chỉ có mấy cái bìa và anh kẻ giùm em cái biểu đồ phát triển….”
Tôi lầm lì mở giỏ đồ nghề ra, lọ mực tàu, hai ba viết nét rong, thước và giấy thấm mực khi mà nàng rung rung đặt lên bàn cái gạt tàn nhỏ và một gói thuốc “Sài Sòn Giải Phóng”- thứ thuốc mắc tiền khi ấy. Tôi thao tác như một tay chuyên nghiệp. Sau hơn một giờ tôi xong việc, một giờ nàng nín lặng theo dỏi từng nét chữ tôi thoăn thoắt lướt đi trên giấy.
“Anh đi ra xa lộ ăn chè với em nghe. Em cũng muốn nói chuyện với anh nữa, nhe anh.”
Nàng khẩn khoản nghe rất tội nghiệp. Tôi gật gù khi châm một điếu thuốc mới. Mặc cái áo mới quá khổ của anh thằng Lộc cho tôi, mang giày cao gót do anh Long Kh’mer tặng tôi và với tóc hơi dài như cái thời ở Bảo Lộc, tôi trông giống như dân chơi hơn là sinh viên sắp tốt nghiệp. Trên đường, thỉnh thoảng tay nàng chạm tay tôi, nàng thấy gần tôi hơn bao giờ hết,
“Anh đang có chuyện buồn phải không anh?”
Tôi cười mũi,
“Có lúc nào mà không buồn.”
Hai chén chè thơm ngon làm tôi thấy dễ chịu hơn bất cứ lần nào trước đó.
Tôi không biết phải làm sao để kết thúc buổi tối hôm ấy khi mà nàng hỏi tôi tản bộ với nàng vào khu chung cư trước mặt. Ngỏ tối đen, ít người qua lại khiến tôi nghe được hơi thở của nàng.
“Em vừa đọc xong quyển “Kẻ chịu chơi- Alezit Zorba.”. Em thật sự mới hiểu hơn về anh.”
Không để cho nàng một giây để phản ứng, tôi ôm ghì nàng vào lòng và đặt lên một nàng một nụ hôn nóng nhất, lâu nhất mà nàng chưa hề nhận được trước đây.
“Đó là điều anh cần. Anh luôn muốn được mọi người hiểu anh. Anh có lúc mắc lỗi. Nhưng anh đã chưa làm gì trật với em, phải không?”
Nàng ngả đầu vào vai tôi, hai tay ghì tôi chặt như không muốn tôi rời xa nàng một lần nữa,
“Mình đi qua bên phía sau trường đi anh.”
Hai đứa tôi đi thật nhanh về mặt sau của trường khi mà trong lòng không ai còn ngần ngại gì nữa cả. Vừa bước vào vùng bóng tối của những rặn cây um tùm sau vòng rào trường, tôi siết chặt nàng vào người tôi và tôi dán hai môi tôi lên hai môi đang mấp máy rung rẩy của nàng. Thời gian như ngừng lại. Hai trái tim chúng tôi thì không. Hai cơ thể như muốn quyện thành một. Nàng đang rên rỉ. Nàng cần tôi một cách rất nhân bản. Tôi cũng cần có nàng rất tự nhiên nhất là khi mà năm vừa qua tôi không về với gia đình nuôi nữa và tháng tư vừa rồi tôi đánh điện tín chúc chuyến đi “bán chính thức” của vị hôn thê của tôi được may mắn.   
Tôi kéo nàng theo tôi xâu vào trong khu vườn rẩy trong bóng tối như mực. Tôi muốn nàng quên hết mọi thứ. Tôi muốn cho nàng những cảm nhận thật riêng của tôi, nửa phần rất hạ ngã, nửa phần kia rất thanh khiết. Tôi kéo mặt nàng lên ngực tôi sau khi tôi vội mở các khuy áo. Tôi muốn nàng phà hơi ấm lên đó, đặt đôi môi lên đó. Tôi muốn nàng nhểu những giọt nước mắt vui sướng xúc động ấp áp lên đó. Tôi muốn nàng khóc như mưa cái ngày cách đây 2 năm tôi chia tay nàng. Tôi mở các khuy áo, cái hai vạt áo trùm lấy phần trên của người nàng khi chúng tôi nghe một tiếng hỏi lanh lảnh,
“Ai đó. Ai làm gì trong rẩy của tôi giờ này vậy?”
Tôi thật lẹ làng trả lời,
“Xin lỗi nghe. Chúng tôi là sinh viên, đang đứng chơi ở đây.”  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét