NGUYỄN THANH VÂN-
2
Tôi đã thường viết cho nàng
rằng,
I often wrote her that,
“Anh mơ ước được có cái
nghề ổn định để anh báo hiếu mẹ anh. Anh chỉ mong có một gia đình nhỏ bé, một
trang trại nhỏ bé, trong một thị trấn nhỏ bé, làm việc trong một khu rừng nhỏ
bé vì anh cảm thấy mình khá nhỏ bé trong cái cuộc đời to tác, đua chen và gian
khổ này.”
“ I dream to have a stable job so I could pay back my
mom’s love. I just look forward to having a small family, a small farm, in a
small town, working in a small forest because I see myself rather little in
such a big competitive misarable world.”
Những gì Thanh Vân viết cho tôi thật khá dể
hiểu.
What Thanh Van wrote me was rather comprehensive.
Sáng thứ hai hằng tuần tôi có thư của nàng.
Every Monday morning, I got her mail.
Cô
ấy hằng nhắc tôi rằng cô ta mong thơ hồi âm của tôi như một bệnh nhân chờ đợi
người thầy thuốc đến khám.
She often reminded me that she looked
forward to hearing from my correspondence as a patient did wait for her
healthcare giver to see her.
Niềm
vui của nàng còn lan tỏa khắp mọi người trong gia đình nàng.
Her pleasure also spread whole her family’s
members.
Khi
nào có thư tôi, nàng mừng vui như một đứa trẻ con có quà, có mọi thứ nó thèm
muốn.
When having my letter, she was as happy as a
child got gifts, got everything she wanted.
Tôi
tôn trọng cái niềm vui tinh khiết ấy của nàng nên trả lời thư của nàng rất đều.
I respected her pure pleasure so I replied her
letters regularly.
Tôi
nắn nót chữ viết trên phong bì rất đẹp mắt.
Carefully, I tried to write beautifully on
the envelops.
Tôi
vừa buồn cười vừa trách nhẹ cái cô gái ích kỷ này vì mỗi khi viết cho tôi, nàng
kèm theo đúng một con tem cho tôi sau khi tôi cho biết tôi không có dư một xu để
mua bất cứ thứ gì.
I felt rediculous and slightly blamed that
selfish girl as when writing me, she enclosed only one stamp after I had told
her that I would not have any cent left for buying anything.
Có
vẻ như nàng không hề muốn tôi viết cho bất cứ ai khác ngoài nàng ra.
It seemed she would not want me to write
anyone else but her.
Không
có ai ở cả hai trường NLS Cần Thơ và Bảo Lộc tin rằng tôi đã nhận những bức thư
của nàng lúc 10 giờ sáng và viết trả lời vào 3 giờ sáng ngày hôm sau.
Noone in both Can Tho and Bao Loc
Agriculture belived that I got her letter at 10 AM one day and then I wrote
back at 3 AM the following day.
Ngay
khi nhận thư nàng, tôi vội xếp nó vào trong một cuốn sách nào đó và cố quên nó
đi cho đến giờ tôi nghỉ xả hơi, lúc 3 giờ, sau khi học từ 1 giờ sáng.
Right after getting her mail, I quickly put
it in any book and tried to forget it until 3 AM when I got a rest after I
started to study from 1 AM.
Để
tránh bị giao động xao xuyến, tôi đã giữ yên những cái “tâm tình bằng lời” từ
Cần Thơ gởi lên cho tôi được 15 giờ đồng hồ.
To avoid being moved, impressed, I kept
unsealed those “emotional expression through words” from Can Tho 15 hours.
Ít
có ai có thể kềm lòng không đọc ngay thư của người yêu thương từ xa đến như
tôi.
There were really a few who could resist
temptation of reading their beloved’s letters from far like me.
Mẹ
tôi cũng không thể tin nếu tôi có thố lộ ra điều này với người.
My mom would have not believed it if I had
told her.
Tôi
có nhiều lúc thèm được nép vào lòng mẹ tôi để về kể điều này và còn nhiều điều
khác nữa.
I many times wanted to be in her arms to
tell her about that and many other things.
Có
thứ tình cảm của một người phụ nữ nào có thể chia xén bớt những giọt máu nóng,
những hơi thở ấm áp, những phần thịt trong tim mà tôi vốn chỉ dành cho mẹ tôi
hay không?
Was there any lady’s emotion which could
share my warm blood, warm breath, red flesh in my heart that I just kept for my
mom?
Tôi
bị sốt do một mục hạch và theo lời khuyên của nhiều người bạn học tôi đến phòng
mạch bác sĩ Dũng.
I got a temparature due to a tumor and
taking my many classmates’ advice, I came to Dr. Dung’s office.
Y
tá Nhung kể cho phu nhân bác sĩ Dũng, Dr. Hồng Vân về ca của tôi, học sinh xa
nhà không đủ tiền để điều trị.
Nurse Nhung told his wife, Dr. Hong Van
about my case, a far from home student lacking money for the treatment.
Sau khi giúp tôi hết bệnh, sau khi nghe tôi
trả lời các câu hỏi về chuyện riêng của tôi, đặc biệt về Thanh Vân, về cách tôi
ứng xử với nàng, bác sĩ Hồng Vân cho rằng chúng tôi đã yêu nhau.
After helping me get well again, after listening to my personal
answers, especially about Thanh Van, the way I treated her, Dr. Hong Van
believed that we would be in love.
Người
thiếu nữ ấy cố gắng làm cho tôi hiểu trong khi tôi cố tình che dấu vì những lý
do rất đáng khen ngợi- lo học- giữ gìn tình cảm trong sáng.
That young lady tried to make me see while I
tried to conceal due to the complimentary reasons, trying to study, keeping the
emotinal feelings pure.
Trong
vai trò của người tâm lý giáo dục, bà bác
sĩ rất tốt bụng ấy, mồ côi từ thuở bé đã khuyên tôi nên tỏ tình với Thanh Vân
chứ không nên để cô ấy khắc khoải đợi chờ tôi nữa.
As a role of an educational psychologist,
the very kind female doctor, as an orphan since early in life, adviced me to
express my love to Thanh Van not to make her anxiously long for me.
Xong việc học trên Bảo Lộc, tôi về Cần thơ
vào đầu tháng 5, 1974 và nàng viết thư hứa sẽ đến thăm ngay sau hôm tôi về đến
nhà.
Finishing my study in Bao Loc, at the
beginning of May, 1974, I came back home and she promised to visit me the day
after my coming home.
Để
đón tiếp người khách rất đặc biệt ấy, mặc một áo sơ mi mới, sọc hồng nhỏ, ngồi
dưới ánh đèn ngủ vàng ấm trong phòng khách, tôi ôm đàn guitar đánh lại những
bài nhạc cổ điển quen thuộc.
To welcome the very special guest, wearing a
new pink striped shirt, under the lamp warm yellowish light in the living room,
I was playing my common classical guitar.
Mặc
áo dài trắng hồng nhạt, nàng trông thật quyến rủ tối hôm ấy.
Wearing a light pink long dress, she looked
so attractive that night.
Đến
lúc ấy còn nghĩ đến những gì bác sĩ Nhung khuyên bảo, tôi dự tính làm một điều.
Having kept in mind what Dr. Nhung had adviced,
I planned to do one thing.
Sau
rất nhiều cố gắng, tôi đã cảm thấy tay tôi rất run khi nắm bàn tay nàng.
After many attempts, I felt my arm trembling as I held her hand.
Sau
một lúc căng thẳng, tôi buộc miệng,
“Vân, anh yêu em. Em có
biết thế, phải không em?”
After being tense for a while, I had a slip
of my tongue,
“Van, I love you. You know that, don’t you?
Thanh
Vân sau này đã kể lại rằng khi ấy nàng như bị đóng băng, không thể động đậy,
mấp máy đôi môi để nói ra một lời nào.
Thanh Van told me later that at the moment
she felt like being frozen, un-movable, moving her lips to say any words at all.
Tôi
có thể nói là cái cảm nhận của nàng và của tôi trong khoảnh khắc ấy có thể còn
nguyên vẹn cho đến ngày hôm nay.
Her feelings as well as mine at that moment
may have been the same till now, as I could say.
Rạch Giá 13-2-2011
Lương Ngọc Thành
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét