Thứ Sáu, 6 tháng 11, 2015

Một tối sinh nhật

                                     MỘT TỐI SINH NHẬT

    Đến sinh nhật nàng, vừa là đồng nghiệp vừa là học trò của tôi, tôi rất ái ngại vì được đón tiếp quá chu đáo, vì không nhìn thấy có ai khác và nhất là lần đầu tiên tôi dự một tiệc sinh nhật.
   Phải cố gắng lắm tôi mới lấy lại được phần nào bình tỉnh khi Thúy Hằng mời tôi ngồi trên ghế sô pha rồi nàng vội lấy cho tôi một khăn lạnh và một ly chanh Rhum đã được pha trước. Tiếng nhạc từ máy thu băng magnet cũng đã được chỉnh trước. Sau khi bài nhạc khiêu vủ vừa trổi lên, Hằng tắt bớt đèn. Tôi rùng mình chóang ngợp khi Thúy Hằng tình tứ mỉm cười liếc mắt với tôi:
“Anh uống nước đi. Chính tay em pha cho anh đó.”
Đang khát nước, tôi uống hết gần nửa ly một cách tự nhiên như đang ở một mình.
“Để em rót thêm cho anh nhe.”
Thúy Hằng hớp vào một ngụm nhỏ lấy lệ và hỏi nhỏ cũng để lấy lệ.
Tôi không trả lời nàng vì tôi đang bị một chút say xẩm, lâng lâng.
“Những khách mời của cô Hằng đâu?”
Chỉ ngón tay gần chạm vào ngực tôi, nàng nheo mắt,
“Đây này. Em của anh chỉ mời mỗi có anh thôi mà.”
Ngheo nguẩy trước mặt tôi, nàng nói giọng nhỏng nhẻo.
“Anh Thành nhảy với em nhe?”
“Cô Hằng đừng chọc tôi nữa mà.”
“Em nói thật mà.”
Thúy Hằng ngồi sát bên tôi, vai trần của nàng chạm vào cánh tay áo sơ mi của tôi. Cái cảm giác nóng ấm, trơn tru làm tôi nổi gai ốc. Cái mùi nước hoa gì gì đó như một loại thuốc mê bay lọt vào mũi tôi.
“Cả nhà phải lo khai trương cái shop mới rồi. Chỉ có anh và em ở nhà thôi.  Em chỉ muốn mỗi mình anh dự sinh nhật đặc biệt này của em thôi. Kìa anh! uống đi anh. Uống với em nè.”
    Tôi bổng chốc thành kẻ ngu si dại dột. Tôi khờ khạo như một đứa học trò nhỏ mới học lớp của cô giáo Hằng. Tôi uống hết một ly rượu như người ta hớp một ngụm nước. Tôi không còn là tôi nữa rồi. Tôi đang đánh mất một thứ rất quan trọng, sự tự chủ.
“Anh uống thêm với em nhé.”
Như có một luồn điện chạy xuyên qua khắp cơ thể, chân tay tôi run nhè nhẹ và mặt tôi nóng bừng như thể tôi đang đứng ngoài một bửa nắng trưa hè gay gắt hoặc như đang ngồi trước một lò sưởi rực lửa. Tôi như đang biểu diển bài độc tấu rất khó, như đang hồi hộp chờ cú đá penalty quyết định vậy. 
“Anh chờ em một chút nhen.”
Ngún nguẩy bước vào phía sau cái rèm cửa, sau vài giây, Thúy Hằng mang ra một ổ bánh sinh nhật nhỏ nhưng được trang trí rất đẹp. Tôi không đếm được số đèn cầy và tay tôi rung rẩy không thể bật được một que diêm. Bàn tay nhỏ nhắn của Hằng mau mắn châm lửa 22 ngọn nến với 1 cái que diêm. Bỏ giày cao gót ra, Thúy Hằng đứng lên đóng công tắc đèn của phòng khách. Ánh sáng của các ngọn nến hồng lung linh toả một vùng sáng nhỏ trong cái phòng khách vừa vặn, tươm tất. Ánh sáng ấy dù yếu ớt cũng vừa làm sáng cho cái ý định của nàng nhưng làm tối hơn đi cái đầu non nớt của tôi.
“Anh cùng thổi nến với em nhé.”
Tôi nhận ra tay tôi bị năm ngón tay nhỏ của Thúy Hằng nắm chặt. Khi các ngọn nến vừa được thổi phụt tắt là khi nàng cũng vừa ôm tôi, hơi thở hổn hển phà lên mặt tôi,
“Anh có yêu em không? Anh?”
Trong bóng tối, tôi như chết lặng. Tôi như một bệnh nhân đang bị gây mê, đang nằm yên trên bàn mổ trong khi bác sĩ giải phẩu đứng kế bên theo dỏi. Tôi như một đứa bé bị bắt tận tay đang ăn trộm một thứ gì quý báu. Tôi như kẻ đang lạc vào trong một cánh rừng già, lạnh buốt, tĩnh mịch, như một học trò bị cô giáo hỏi một câu thật khó trả lời, như một kẻ mất trí, rồ dại.
“Em yêu anh lắm. Anh, hôn em đi!”
Bóng tối đồng loả với sự rồ dại. Bóng tối ở trong con người tôi bổng trở nên tối tăm hơn. Chất men rượu Rhum do nàng cố tình pha cho tôi nhiều hơn bình thường nhưng chất men trong người nàng hôm đó cao hơn hẳn bao giờ hết. Bao nhiêu nỗi vất vả khó khăn trong 3 năm học trên Bảo Lộc dường như biến mất ngay tức khắc. Tôi bổng chốc trở thành một kẻ ngu si khờ khạo. Nàng phà hơi thở ấm áp lên mặt tôi và đôi môi nàng chạm vào rồi dính chặt môi tôi như có một thứ keo, chậm chạp nhưng rất mạnh.
Tôi chưa hề biết hôn ai và tôi cũng chưa hề đọc tiểu thuyết, cảnh hai người thanh niên tình tự. Tôi, một gã học trò mới vào lớp, đang được cô giáo khôn ngoan xinh đẹp dạy phải hôn như thế nào.
   Thúy Hằng, như một chàng trai trẻ hừng hực lửa tình bỏng cháy, đang làm tôi ngây ngất. Nàng kéo lôi tôi vào phòng ngủ của nàng dưới ánh đèn ngủ màu hồng thật quyến rũ. Nàng như thể là một người chồng trẻ mới về nhà sau một vài năm xa người vợ thương yêu. Tôi mềm nhũn như một tên say rượu, mất tự chủ và tệ hại hơn không còn khả năng chống đở. Miếng nệm êm ái nhấn chìm hai đứa tôi trong đó như hai đứa trẻ nhỏ bước lọt vào một cái ao đầy bèo, một vũng bùn rất to.
  Tuổi hai mươi thật đẹp nhưng cũng thật bồng bột tội lỗi. Thúy Hằng có vẻ như chuẩn bị mọi thứ từ trước, mùi nước hoa, quạt máy và tiếng nhạc hoà tấu rất nhỏ. Việc có tôi trên cái giường này, trong vòng tay của nàng dường như cũng đã được nàng chuẩn bị lâu rồi. Tôi như đang bị thôi miên còn nàng đang rất tỉnh táo. Tôi như một ông chồng khờ khạo yếu đuối cứ để mặc cho người vợ trẻ tung hoành. Tôi không còn làm chủ được bản thân.
   Tôi không còn biết tôi là ai và việc gì tới đã tới ngay đêm hôm đó.

                                                                       (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét