Đó là mùa hè duy nhất trong đời, tôi đã cảm
thấy có lúc rất nóng bức đến nghẹt thở nhưng có lại lúc lạnh buốt đến nhức nhối
và nó đã đưa cuộc đời tôi vào bước ngoặc mới mẻ, một đoạn đường dài cho đến tận
ngày nay.
Sau hơn 270 đêm, năm cuối đệ nhất cấp, tôi đã
mài bút nghiên trên Bảo Lộc nơi yên tỉnh, mát lạnh nay ở Cần Thơ, tôi còn có
khỏang 90 ngày đêm nữa để chuẩn bị đi thi đại học. Nóng ồn ào vào ban ngày,
nóng và muỗi vào ban đêm đã làm giảm kết quả học. Lo lắng vì cái mức thấu hiểu
và tốc độ giải bài không tăng lên khiến tôi căng thẳng, giảm cân và không còn
một chút vui thú gì. Cần Thơ, với nhiều người, luôn luôn là nơi thoải mái,
thanh bình nhưng lại không phải với tôi. Mẹ tôi chắc đã từng kể lể với lối xóm
rằng,
“Thằng Thành con tôi đang chuẩn bị thi đại học.”
Cho đến bây giờ, mẹ tôi đã không được nghe
tôi kể rằng chỉ vài hôm trước đó khi tôi từ Bảo Lộc về ghé lại thăm nội tôi, ba
tôi đã bác bỏ việc tôi muốn học tiếp,
“Về nói với mẹ mày tao biểu đi lính đi. Tao không lo
nỗi nữa đâu.”
Bà có thể vỡ tim vì tức giận. Bà có thể làm
tôi khóc mù mắt. May mà sự chịu đựng của tôi đủ để ấp ủ cái đau đó riêng trong
lòng. Tôi phải đậu kỳ thi này với bất cứ giá nào.
Cứ khoảng vài lần một tuần, em tôi dắt nhóm
đàn em của nó về khuynh tả cái căn gác sau nhà. Tôi đã thất kinh hồn vía khi
nghe nó ra lệnh cho đám đệ tử choai choai của nó,
“Lột đồ con Nhung Nai ra, “dần” cho nó một trận.” hoặc
“Cạo đầu thằng Khanh Rỗ cho tao.”
Cũng khoảng vài lần một tuần,
Bùi Chí Thông, Thông Chảo, người xóm tôi, Huỳnh Thiên Tài hoặc Nguyễn Bảo Toàn
ghé thăm tôi. Tài Râu đã có một ý kiến của một thiên tài,
“Mày mang
sách vỡ vào thư viện Hội Việt Mỹ trên đường Tự Đức đó mà ngồi học. Vừa yên
tỉnh, vừa mát mẻ mà mày còn được phép nghe nhạc Mỹ giải trí nữa.”
Tôi lập tức nghe theo và tôi nhận ra ngay
cái giá trị của “nơi đáng ngồi học” đó. Bắt chước một số người, sau khi học đứ
đừ, tôi nhỏ nhẹ xin người quản thủ thư viện nghe nhạc. Cái head phone tốt của
Mỹ và cái băng magnet các bài hát của Carpenters đã khiến tôi quên hết mọi mệt
nhọc, căng thẳng. Bài “Top of the world”
có lẻ không bao giờ phai mờ trong tâm khảm tôi tính từ hôm đầu tiên tôi nghe
được. Sáng chiều hai lần tôi đến cái nơi chỉ dành cho ai giỏi Anh Văn ấy để học
ôn thi.
Tôi bồi hồi nhớ lại cái hè trước đó. Hằng sáng, tôi
nhẹ nhàng cắp tập sách theo hẻm cạnh nhà thằng Liêm Ốm, Liêm Thầy Pháp, đi học
cái lớp toán lý hóa của thầy Trí Ba Túi. Hiểu bài, làm bài tập đúng phóc và
cách tếu của thầy Lễ Râu dạy triết khiến tôi cảm thấy mùa hè trước đẹp hơn bao
giờ cả. Tôi mơ có ngày giải được bất cứ bài tập khó nào, mơ đến ngày đi thi,
ngày cắp sách lên đại học. Còn bây giờ, phải chi tôi chỉ mới bắt đầu năm học đệ
nhất cấp.
Thi rớt đối với tôi còn có nghĩa là,
“Con không cha như nhà không nóc.”
Thi rớt chắc chắn đồng nghĩa
với việc vào quân trường và vào quân trường rất có thể đồng nghĩa với vào bệnh
viện để lại một chân hoặc vào nằm vĩnh viễn trong lòng đất. Càng nghĩ đến cái “tam
đoạn luận ”ấy, tôi càng “tam sầu bạch xác”. Sau mùa hè đỏ lửa, chính nhóm “Bụi
Gia Trang” đều mặc áo nâu đã đưa cái hòm của Thuận Què lớp tôi ra nghĩa trang
đó thôi.
Các rạp xi nê Tây Đô, Huỳng lạc, Casino
với các phim nỗi tiếng đang trình chiếu chỉ dành cho ai đó chứ không phải cho
tôi. Khương Đại Vệ, Dịch Long, Trần Quang Thái hoặc Alian Delon, Michael
Douglas và Brigitte Bardot là những thần tượng của bất cứ ai khác chứ không
phải của tôi. Bất cứ cuồn phim gì cũng có thể hay với bất cứ ai khác trừ tôi
ra. Quán kem Lan Hương, gần rạp Huỳnh Lạc hay cà phê “Ta Bắc” dưới chân cầu Cái
Khế, hay Cà Phê Mây Bốn Phương gần góc đường Phan Đình Phùng là điểm đến lý
tưởng của những nam thanh nữ tú nào khác chứ đã không bao giờ là nơi của tôi.
Các điểm đến tình tứ, lộng gió ở Bải Cát, Vườn Ổi hay bến Ninh Kiều là những
chổ hẹn hò của những cặp trai gái nào khác thôi chứ không phải cho nàng và tôi.
Thanh Vân qua thăm tôi vào 7: 30 tối cuối tuần. Cô ấy thật cảm quý cái tính cách của
tôi. Người thanh niên hừng hực lửa của tôi đã không hề dám chạm nhẹ vào người
nàng ngoài lần đầu tiên nắm tay khi tôi nói tôi yêu nàng. Chưa bao giờ tôi có ý
định rủ Thanh Vân đi đâu cả. Chưa bao giờ tôi có ý định ôm nàng nhẹ vào lòng và
nói với nàng rằng,
“Em phải ủng hộ anh. Anh phải đi tới.”
Một trưa Chủ Nhật, linh tính có ai lay cái
cánh cửa sắt dưới nhà, tôi men xuống gác để xem. Thanh Vân đang vịn vào thanh
cửa đứng ngóng chờ tôi. Mình trần trụi, lấm tấm mồ hôi, tôi chỉ tiếp chuyện với
nàng trong ít phút,
“Em biết anh bận học nhưng chị Nguyệt cứ bảo em qua
đây mời anh về quê em ở Cái Tắc.”
Thẹn thùng vì phải nói dối,
tôi ấp úng,
“Anh đang làm dở dang mấy toán khó. Anh không đi được
đâu. Cho anh gửi lời cám ơn chị ấy nhé.”
Tiển nàng về, tôi và tự nghĩ,
“Có thể hai chị Vân buồn lắm.”
Mọi người vào thời gian này thời điểm khác
có những cái nhìn nhận, ký ức khác nhau về Cần Thơ. Tôi nhớ mùa hè ở Cần Thơ
năm1974 đó như in. Tôi sống nhưng trong lòng sắp chết đi phân nửa. Ai có trải
qua nỗi niềm này mới thông hiểu cho tôi.
Rạch Giá Mar 18, 2013
Thành Xì- TL-71
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét