Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012

TÔI HIỆN MUỐN GÌ


                                        

   Bắt chước nhạc sĩ Lê Hựu Hà người đã viết bài hát “Tôi muốn” để bày tỏ những điều ông ước muốn, tôi viết ra những dòng cũng chỉ mong kể cho những đồng môn, những ai đọc bài này những điều tôi hiện đang muốn gì.
    Là một người bình thường, tôi có những mơ ước và khả năng thông thường nhưng đang bị những điều bất thường. Tôi khó tính ư? Nếu không như thế, tôi không thể nào là tôi bây giờ được. Tôi nóng tính, thường rầy mắng khiến học trò bỏ học, dẩn đến việc thu nhập thấp và dẩn tới việc đứa con gái chán học. Chẳng lẻ gần 24 năm dạy học của tôi không có ý nghĩa gì sao? Thế tiếng Anh của con trai tôi đến nay chẳng nói lên được điều gì à! Thế bao nhiêu năm nay tôi đã làm gì cho cái gia đình này. Thế việc tôi lên Sài Gòn kiếm cơm gần một năm rưỡi xem như chuyện tầm phào chắc. Thế việc tôi đến nay học tập 360 ngày một năm hằng sáng sớm suốt 24 năm nay không nói lên được điều gì cả hay sao? Trong hơn 400 truyện ngắn viết ra đến nay, tôi bộc lộ khá rỏ nét cái chân tướng, “cái bản ngã”, cái thầm kín của tôi rồi. Nếu tôi có đột ngột ra đi, những bài viết ấy nên được giử lại.
   Giống như nhạc sĩ Lê Hựu Hà, tôi nghĩ đến.
“Tôi muốn mọi người biết thương nhau
Không oán ghét không gây hận sầu.”
   Tương tự khoảnh khắc tốt đẹp trước đây, tôi ngân nga,
“Như hạnh phúc thoáng qua mất rồi
Giờ đâu còn tìm được nét vui…”
   Tôi có đi nhiều hay không? Kê ra một danh sách các chuyến đi trong năm nay, tôi đã đi 8 chuyến và đã từ chối không đi 7 chuyến khác. Tôi phải đi những chuyến “bất khả chối từ.” từ lời mời của 3 nhóm bạn học xa, bà con trên Sài Gòn. Tôi ước chi họ qua đời hết đi để tôi không còn có ai mời đi đâu nữa. Xong việc là tôi về ngay. Nhận rất ít tiền của vợ vì tôi thừa biết mức thu nhập, chuyện tiêu xài phải thế nào. Tôi bị hàm oan. Có một cách mà tôi đã bàn bạc là từ nay là vợ con tôi cứ mặt thay tôi đi. Tôi đề nghị,
“Ai có hỏi thì bảo với họ rằng tôi bị tê liệt hay bệnh hoạn gì đó.”
    Lần tôi phải mang cây đàn ra Phú Quốc theo yêu cầu của Sáu Của, một thằng bạn đang tị nạn ngoài đó, có thể là chuyến đi đẹp nhất trong đời tôi. Biết đó là ngày sinh nhật lần thứ 57, vợ tôi trao cho tôi cái vé tàu và tôi chỉ nhận 100 ngàn đồng vì hắn đã hứa mua vé cho tôi về rồi còn gì. Chiều đến, tôi nhận được tin nhắn chúc mừng sinh nhật của ba người thân yêu nhất. Ôi thật hạnh phúc cho tôi! Vài bằng hữu của bạn tôi đã giử chân tôi lại Phú Quốc một ngày. Ở tại nhà một ông anh mới quen gần bải biển đẹp, tắm biển một mình, được một tiệc đơn sơ nhưng nhiều niềm vui của những người xa sứ ở Phú Quốc thiết đải, nghe tin con trai tôi đồng ý qua Úc học, nhận được hai lời mời dạy online, tôi vui hơn bao giờ hết. Trên tàu về, làm quen với một cặp tình nhân người Đức, làm nghề giáo, lần đầu qua Việt Nam, tôi thấy mình sôi động, trẻ trung lại rất nhiều.
    Cuối năm rồi, tôi âm thầm cắt bài đăng tuyển sinh lớp học thạc sĩ của trường ĐH Trà Vinh, dán vào quyển sổ như để dặn lòng, “cố đi học nhé.” Buồn thay, họ từ chối tôi vì, “tôi không tốt nghiệp hệ chính quy nếu tôi muốn học Anh Văn và tôi không phải là hiệu phó nếu tôi muốn theo ngành giảng dạy.”
    Vừa rồi tình cờ gặp ông hiệu trưởng trẻ tuổi của trường ĐH An Giang, tôi lóe lên ý định qua đó học thạc sĩ Anh Văn. Tôi giản dị muốn có học vị đó để có thể xin làm một chân gì đó trong lĩnh vực giáo dục và tôi làm ai đó tin tôi hơn. Thế thôi! Tôi tâm sự với một người quen cũ một cách rất chân tình, rất tự nhiên,
“Có lẻ tôi âm thầm xin chị tôi một ít để đóng học phí. Có lẻ tôi sẽ qua An Giang ở trọ để vừa theo học vừa kiếm việc làm.”
    Tôi luôn tin rằng, “học là cách tốt nhất, sự đầu tư đúng đắn nhất.”
Khi được anh chị tôi rủ tôi đi du lịch nước ngoài, tôi tự nhủ,
“Thật là lảng phí nhất và nhất là tôi chẳng có một chút hứng thú gì về chuyện đó.”
Khi nhắc đến thằng bạn học bên Úc, có 100 hectare đất nông nghiệp, tôi nói nửa đùa nửa thật với ông anh rể,
“Anh hỏi thằng Hét lảnh em qua làm lao động kiếm tiền vì lúc này em dạy ít quá.”
Tôi luôn mong muốn làm việc cho cả nhà chứ không phải thụ hưởng cá nhân.
Thế Hét Quắn mong muốn gì nhỉ? Hắn ăn chay trường, theo Phật. Hắn không có con. Hắn không có mục tiêu học tập gì cả. Vậy hắn đang muốn gì? Có thể hắn còn muốn giúp các em, cháu, vài thằng bạn chăng? Tôi tin rằng điều hắn mong nhất là được theo chân Phật lên niết bàn.   
   Thắng Cọ lớp tôi, có 3 con gái đã có gia đình và sự nghiệp. Chúng và chồng đều hiếu thảo với Thắng Cọ. Ngoài việc đưa rước cháu ngoại, chơi đùa với chúng, Thắng Cọ không có một tí ưu phiền lo toan gì cả. Muốn đi, đâu bao lâu, cần thứ gì, Thắng Cọ luôn được toại nguyện.
   Mất ngủ 5 năm nay, Trọng Thỏ, trưởng lớp tôi, có lẻ chỉ muốn ngủ được một cách thông thường như mọi người mà thôi. Có vợ làm quan chức, có hai con học nước ngoài đỗ đạt như Trọng Thỏ đâu phải chuyện dể mấy ai có được.
   Vì có con mọn, Hậu Bào chắc chỉ muốn nhìn thấy đứa con gái duy nhất, năm nay mới 11 tuổi, lên xe hoa và bồng ẳm cháu ngoại. Nó bị tiểu đường và có vẻ tiều tụy nhưng bù lại nó có người vợ luôn sát cánh và anh chị em thông hiểu nó.
    Thằng Thọ Di Linh lớp tôi có đứa con gái mới vào đại học. Thằng con trai lớn, của hôn nhân trước, có vợ con nghề nghiệp khá ổn định. Chắc nó cũng chỉ lo giống như Hậu Bào mà thôi. Giờ nó thành một tay trong ban liên lạc lớp Thuỷ Lâm của tôi.
   Lộc Mập bên New Zealand, sắp sang cái tiệm bánh và sẽ về Việt Nam nghỉ hưu trong khi hai con gái, một còn đi học, đứa kia có chồng con, sống ổn định bên ấy.
   Tôi hiện đang muốn gì? Như mọi người, tôi chỉ muốn trước hết có sự thông hiểu, yêu thương của vợ con tôi. Nếu thằng con cần đi học nước ngoài, tôi cầm cố nhà. Con gái không học được với tôi, nó sẽ theo học với ai đó thôi. Tôi mong có thể được đi học thêm và làm thêm. Tôi mong đi dạy, đi làm ở đâu đó có thu nhập khá hơn có giờ làm việc nhiều hơn để tôi ít phải buồn hơn. Tôi mong những ai, đến nay biết tôi, biết thêm một điều ngắn gọn nữa,
“Tôi luôn mong được sống cuộc đời đầy đủ ý nghĩa.”
Khi trang hoàng cái phòng dạy học, trên góc bức trang hoa màu sắc, tôi đã ghi,
“Give it a try. Live a full life. Make it qualified.”
Tôi như muốn dặn dò người học và cho chính bản thân tôi,
“Thử sống một đời đầy đủ, chất lượng đi. Chẳng có mất thiệt gì đâu mà sợ!”
Hai năm nay tôi đã nghĩ đến việc hiến xác cho bệnh viện Y Dược. Gần đây tôi muốn đi làm xa để bày tỏ những điều tôi khám phá được về Anh Văn. Khi đang bận cất nhà trọ, tôi nhận điện của Liên, bạn gái cũ của Dũng Tiến. Liên mời tôi đi làm phụ tá cho giám đốc sân golf Long Thành. Thông Quắn cứ gọi tôi lên Sài Gòn dạy như Khuê đã từng rủ tôi qua Cần Thơ sống.
    Tại Ba Xe, người bác gái tuổi cao, ốm yếu, hiện sống một mình và cảm thấy thanh tịnh. Tôi, tuổi chưa cao, không ốm yếu, không thể nào sống một mình ư? Tôi không thể nào tìm ra sự thanh tịnh như bà bác người có vài lần tôi suýt buộc miệng gọi là “Má.”
                                             Rạch Giá ngày 25, tháng 10, 2012
                                                                         Thành Xì

1 nhận xét: