Chủ Nhật, 20 tháng 5, 2012

BÀ MẸ NUÔI- 3

Ngày càng hiểu thấu tình thương của bà, tôi đã gọi bà bằng má và bà đã làm nhiều điều để minh chứng rằng tôi đúng là một người con trong gia đình.
    Ngày qua ngày tôi càng hiểu được cô em ít nói, hơi cộc cằn, rất hiếu học và dỉ nhiên là rất bất đắc chí. Ngày qua ngày chúng tôi thân mật nhiều hơn nhất là sau khi mẹ nuôi của tôi mua một chiếc xe buýt. Đèo cô ta ra bến xe sáng sớm, đưa cô ấy về đến nhà rất trể, giúp cô em chuyện này, kể cho nàng nghe điều nọ, tôi có nhiều cảm xúc nhiều hơn một người anh nuôi. Như Ngọc đôi lần làm tôi xao xuyến khi nàng cho tôi biết nàng cần tôi đến như thế nào, nàng quý mến tôi ra sao. Tôi hoặc phải nói ra lòng mình hoặc phải ém nhẹm tình cảm của tôi với nàng và có lẽ tôi sẽ phải làm một kịch sĩ rất giỏi trong một sân khấu rất thực.
   Hè sau đó, bà mẹ nuôi đưa hai đứa tôi đi Vũng Tàu. Bà có thể vừa vô tình vừa cố ý cho tôi một cơ hội để tôi thật gần với Như Ngọc. Ngoài biển, cạnh bên nhau, tôi bất ngờ đặt tay lên tay của cô em và tỏ tình. Nàng nhìn tôi tha thiết và ánh mắt nàng đã trả lời tôi. Chúng tôi thay phiên hôn nhau suốt trên đường từ Vũng Tàu về. Ngay hôm sau đó tôi thú thật với bà Không ngạc nhiên như tôi đã nghĩ, mẹ nuôi tôi vui vẻ đón nhận cái tin này và bà hoạch định một buổi lễ đính hôn. Bà ôn tồn giải thích,
“Má thương con như con ruột. Đây là lúc má vừa gả chồng cho con gái vừa cưới vợ cho con trai.”
Vì sợ cả nhà ganh tị, chống đối, bà mời ông đi Taxi với hai đứa tôi ra nhà hàng Continental để ăn một tiệc nhỏ- tiệc đính hôn. Ngay sau đó bà trao tôi một sợi dây chuyền to do chính bà tự chọn. Bà bảo tôi đeo vào cho Như Ngọc như là quà đính hôn của tôi.
    Mọi người trong nhà có thái độ nghi ngờ, chống đối bằng nhiều cách khác nhau. Chúng tôi phải đương đầu với nhiều lời đàm tiếu, thành kiến, bài kích. Họ rỉ tai với mẹ nuôi tôi điều này, họ nhỏ to với bà điều khác. Bà, nửa là mẹ nuôi nửa là mẹ vợ, luôn yêu thương, tin tưởng và bảo vệ tôi cho đến một hôm tôi bị người chị thứ Bảy chạm tự ái của tôi, một gả đào mỏ dưới con mắt của y thị.
Tôi đã chào bà và xin bà cho tôi không về nhà một thời gian. Không bao lâu sau đó họ âm thầm nhưng khá quy mô làm một chuyến đi lớn cho cả 200 người tính luôn cả nhà. Trong lúc đang đi thực tập tại Ô Môn Cần Thơ, chờ gần đến ngày họ khởi hành, tôi đánh điện tín cho nàng,
“Chúc mọi chuyện tốt lành.”
Mẹ nuôi tôi viết thư thăm tôi và bà luôn mong tôi được bình an, đỗ đạt. Có lần bà nghẹn lời khi hỏi tôi,
“Nếu tụi nó đi hết thì con làm sao hả Thành?”
Tôi trả lời ngay không suy nghĩ,
“Thì con ở lại đây với ba má.”
Chuyến đi của họ đã không thành nhưng việc học của tôi thì tốt đẹp xuông sẻ. Tôi được giữ lại trường như là một cán bộ thể thao. Ông già vài lần giới thiệu với khách rằng tôi là rễ. Bà vui mừng vì tôi bình tâm trở về với gia đình bà mặc dù Như Ngọc bị shock thêm một lần nữa. Sau khi tôi về Rạch Giá thăm mẹ ruột và được Công ty Vật Tư Tổng Hợp mời về làm và chơi bóng đá cho họ. Bà đã quyết định rất nhanh, quên đi cái ích kỷ của bà mẹ vợ. Bà nghiêm túc khuyên tôi.
“Con nên về RG. Thứ nhất là vì con gần mẹ ruột để báo hiếu. Thứ hai là con gần biển và gần cơ hội thăng tiến. Nếu vì sợ xa Như Ngọc, má bắt nó xuống thăm con.”
   Tôi vâng lời dạy của bà đi về đây tháng 4 năm 1979. Bà luôn giữ lời hứa. Cách 3 tuần bà bảo Như Ngọc xuống RG thăm tôi. Sau khi cô ta quyết định tá túc với tôi một thời gian, tôi bán sữa đậu nành để tạm mưu sinh. Bà viết thư thăm hỏi,
“Cả nhà mình hiện giờ chỉ có hai đứa con là đang tự lo thân được thôi. Má rất mừng vì hai con đang chung sống với nhau hạnh phúc.”
  Bất ngờ nghe tin một chuyến đi, Như Ngọc quyết định chia tay tôi. Một lần nữa cô ta không toại nguyện. Ngán ngẫm cô gái út cứ luôn đòi đi, luôn thay đổi, bà đã xúi tôi,
“Con cứ có con với nó đi. Mọi chuyện để má lo hết cho.”
Tôi nghe theo lời bà nhiều chuyện nhưng tôi đã không làm chuyện đó. Bà không thể tin vào tai khi tôi cho biết tôi còn giữ gìn cô ấy trinh trắng. Trong một chuyến xuống đây thăm tôi, cô ta thản nhiên xúc phạm tôi, vị hôn phu của nàng. Tôi đã viết thư cho cả hai để từ hôn vào tháng 3 năm 1973. Hơn một năm sau tôi lập gia đình.
  Câu chuyện tưởng như tạm dừng ở đấy. Đến tháng 9 năm 1984, hai ông bà được chị Bảy lảnh qua New Zealand để đòan tụ và Như Ngọc đứa con duy nhất còn lại được theo cha mẹ. Mẹ nuôi của tôi sau đó theo các con khác qua Mỹ. Như Ngọc có việc làm và kết hôn với một người rất hiền lành do chính bà lựa chọn.
  Mẹ con tôi từ đó cách xa nhau nửa vòng trái đất nhưng chúng tôi rất đều đặn thư từ qua lại. Bà đã viết trong thư như thể bà là người mẹ ruột,
“Hai con yêu thương của Má. Hôn hai con và hai cháu nội của má.”
“Má luôn cầu Chúa ban phước lành cho hai con và hai cháu của má.”   
Hoặc những dòng sau đây đã khiến tôi nghẹn ngào,
“Má luôn nhớ nhiều điều về con…Biết con đang dạy ở nhà thờ RG, má rất hảnh diện…”
“Được thư con má mừng quá. Má chờ tụi nói về đông đủ rồi đọc thư của con cho tụi nó nghe.”
“Làm sao má hôn con được đây hả Thành…”
    Ông bà không hạnh phúc lắm khi ở chung với thằng con thứ chín độc thân. Ông bị stroke và ra đi vào năm 1995. Bà viết thư báo tin và gửi hình của ông cho tôi. Như Ngọc rước bà về Cali để sống chung với gia đình cô ấy. Bà nhớ ông, nhớ các con khác đang ở xa và nhớ Việt Nam. Như Ngọc đi vắng nhà thường xuyên nên không thể trực tiếp chăm sóc bà.  So với mẹ ruột của tôi bà không hạnh phúc, sung sướng bằng. Trong nỗi buồn, tuổi già bà bị stroke và âm thầm ra đi vào ngày 28 tháng 12 năm 1999.
   Sau khi mẹ ruột tôi được an táng, người ta thấy tôi đặt trên bàn thờ 2 di ảnh song song nhau. Dưới di ảnh của bà mẹ nuôi của là một cái hộp bằng nhôm. Bên trong đó tôi đã xếp cẩn thận tất cả những bức thư đầy lời lẻ yêu thương bà đã viết cho tôi từ bên New Zealand và từ Mỹ.  

BÀ MẸ NUÔI- 2

Buổi sáng chủ nhật kế đó dường như trôi qua rất chậm chạp và tôi không biết phải làm gì.
  Không phải việc tôi đã gặp bà ấy mới khiến cho tôi tin rằng có nhiều nhân đạo trên đời này. Bà là người đầu tiên làm cho tôi ngạc nhiên hạnh phúc rằng tôi được yêu thương được mong đợi. Tôi đón xe buýt lúc khoảng 2:00 để tôi có thể đến nhà bà lúc khoảng 3 khi bà và những người trong nhà đã có  một giấc ngủ trưa và nhờ vậy tôi sẽ được tiếp đón tử tế hơn.
   Tôi đã bị sốc ngay khi nhìn thấy căn nhà ở 20A Hiền Vương (Võ Thị Sáu bây giờ). Tôi thấy tự thương hại tội nghiệp cho bản thân mình và tự hỏi nhiều điều. Nhìn quanh để tìm kiếm điều gì, bất kỳ ai để hỏi về bà để tôi tự tin gỏ cửa hay tôi phải quay về, tôi rất mừng khi có một phụ nữ trẻ đang bước đến nhấn chuông gọi cửa.
Hơi lúng túng, tôi hỏi trổng lốc,
"Dạ có phải đây là nhà của Dì Ba, người thấp lùn không vậy?"
"Ah, đúng rồi. Anh là.."
Câu trả lời bị gián đoạn bởi một giọng nói từ trên một cửa sổ tầng một.
"Thành hả? Cả nhà đang đợi cháu nè, Dì Ba xuống ngay đây."

Tôi nghe tiếng chân vội vả xuống lầu. Vài giây trôi qua và bà tự tay mở cửa. Vui mừng nắm tay tôi, bỏ mặt người khách vừa nhấn chuống, bà nói nhanh,
"Lên đây! lên lầu theo Dì Ba nè".
Đưa tôi vào phòng và bảo tôi ngồi chờ xong bà vội vả trở xuống lầu. Tôi ngồi yên hồi hộp điều gì sẽ xảy ra. Tuy nhiên, tôi đã nghĩ rằng tôi có thể đến, tôi cũng có thể ra đi.
Như Ngọc, con gái út, bước vào với một ly nước chanh. Cố tươi cười tự nhiên, cô ta nói ngay,
“Anh Thành phải không? Má nhắc anh hoài đó.”
Tôi gật đầu nói lí nhí điều gì đó tôi không thể nhớ nỗi. Cô mời tôi uống nước và nói tiếp,
"Má nói …anh chơi guitar hay lắm."
Cô gái càng tự nhiên bao nhiêu, tôi càng rung bấy nhiêu,
"Anh đàn một bản cho em nghe nhen?"
Như bị thôi miên, tôi mất kiểm soát và đàn đọan đầu bài Romance không hay như tôi từng chơi trước đây. Bất ngờ, cô gái vổ tay nhẹ khen tôi nhưng đó là khoảnh khắc bối rối nhất trong đời tôi.
Dì Ba tươi cười khi thấy chúng tôi trò chuyện. Sự hiện diện của tôi làm thay đổi không khí gia đình. Lần lượt tôi gặp anh Tư, chị Bảy, chị Tám, thằng thứ 9, nhỏ hơn tôi một tuổi đang học ĐH Nông Nghiệp và Út Hải. Tôi đã tự hỏi,
"Ta có gì mà được Dì Ba ưu ái, các con của Dì tỏ ra thân thiết với ta thế?"
Mỉm cười thật tươi, dì ba hỏi tôi xem tuần tới tôi có thể về chơi nữa không,
"Có", Ngọc thay mặt cho tôi trả lời.
"Cháu chỉ sợ phải đi đá banh ở đâu đó." Tôi nhẹ nhàng tiếp lời.
Bà phân trần,
“Đá banh xong rồi về. Tụi nó mong gặp cháu nữa nhen, Thành."
Nhờ cái cách mà bà, Như Ngọc và Út Hải tiếp tôi, tôi cảm thấy bớt căng thẳng. Tôi lại về tuần kế đó. Vào tối chủ nhật tháng 4, trời hanh khô, dưới ánh trăng, ngoài balcony, ngồi trên ghế dựa với Như Ngọc cạnh bên, bà bảo tôi đàn những bài tôi yêu thích. Cô em gái thứ mười, Như Ngọc, như một con mèo nhỏ ngoan ngỏan, chăm chú nghe tôi đàn. Như tên tội nhân phải đánh đàn để được ân xá, tôi chơi liên tiếp những bài classic quen thuộc. Gần về khuya, tôi đánh bài Leyenda như muốn xin kết thúc. Như Ngọc nghiêm nghị hỏi tôi,
“Tuần sau anh mang đàn của anh về và dạy em vài bài nhé.”
Tôi như thể vừa có một cơ hội để được mản hạn tù. Ít ra tôi cũng cần cho 2 người trong nhà này để làm cho họ vui lòng và được họ mong đợi tôi về.
   Tôi chỉ nàng các hợp âm của bài “A time for us”. Chúng tôi tập cho đến khuya. Tôi như ở trong một thế giới mới và nàng rỏ ràng có một niềm vui mới. Nhờ tiếng đàn, chúng tôi ngày càng gần nhau. Nhờ Dì Ba và Như Ngọc, tôi có một thứ tôi rất cần, hạnh phúc gia đình, dẫu cho đó là thứ vay mượn mà thật lòng tôi không muốn có và tôi luôn cảm thấy bất an.
   Hằng 3 tuần liên tiếp, tôi quen dần cái nhịp sống, lối sống của gia đình này nhưng tôi không đóan được bao lâu tôi mới có thể nhập cuộc hoặc gần với họ trừ Dì Ba và Như Ngọc ra. Dượng Ba, yếm thế, cô đơn, ít nói nhất nhưng không làm tôi e ngại lắm. Anh cả- còn đang cải tạo- có lẻ đang nghi ngờ tôi. Anh ba, chị tám có vẻ không màng đến sự có mặt của tôi. Tôi thường tự hỏi,
“Hạnh phúc có phải tùy và cái gì ta có, chổ ta ở và đang ở với ai chăng? Hay nó chỉ tùy vào việc ta cảm thấy như thế nào và ta nghĩ đến cái gì?
Tôi thường nghĩ đến Long Kh’mer, nghĩ về sự cô đơn của nó trong chính gia đình của nó. Tôi nhớ Má Chánh, Má Năm và tôi không thể không nghẹn ngào khi nghĩ về mẹ ruột của tôi.
   Vào đầu tháng 5, tôi được nghỉ hè 3 tuần. Như một tên tù được đi phép, tôi xin Dì Ba cho tôi lên Bảo Lộc. Như Ngọc xoe tròn mắt nhìn tôi,
“Có việc gì mà anh không ở lại đây?”  
Tôi ấp úng giải thích,
“Anh lên đấy phụ việc trong một lò nem của Má Chánh.”
Út Hải vội vả vào cuộc,
“Anh Thành ở đây đi. Hai anh em mình đi buôn đồ cổ cho anh Tư.”
Vài người khác trong nhà cũng bận tâm việc tôi vắng mặt ba tuần.
Chị Bảy, đẹp hiền ngoan nhất nhà và thương mẹ nhất nhà, hỏi tôi,
“Có ai làm cho Thành buồn không?”
Rít một hơi thuốc dài, nhún vai, Hòang Anh lên giọng hỏi tôi,
“Thành có chắc ở trên đó được không?”
Dì Ba hiểu tôi như người mẹ ruột,
“Cháu cứ lên đó đi nhưng có gì cháu không hài lòng thì quay về đây. Cả nhà đang mong cháu, nghen Thành.”
    Có vẻ như Dì Ba là người hiểu tôi nhất cho đến lúc ấy.

BÀ MẸ NUÔI

Nếu không phải vì tình yêu của bà mẹ nuôi của tôi, tôi không bao giờ đã có thể trở thành người như tôi bây giờ và nếu không nghe theo lời khuyên của người, có khi tôi không bao giờ sống tại Rạch Giá đến hôm nay như thế này.
     Thật khá dể dàng để được đi cùng với một bạn học này trên một chuyến xe buýt ra Chợ Lớn, nhưng thật khó mà gặp một người bạn học cũ khác trên xe buýt đó khi nó tạm dừng đèn đỏ tại ngả tư Trần Bình Trọng- Trần Hưng Đạo. Điều đó xảy ra với tôi như là trang đầu tiên của một cuốn truyện dài của đời tôi với cái tiêu đề “Bà mẹ nuôi.”
     Nhận ngay ra thằng bạn NLS Bảo Lộc cũ, tôi mừng rở nhoài người ra cửa xe, kêu tên nó thật to,
"Trọng Cọp!"
Đang uống cà phê trên vỉa hè vắng người, nhận ngay ra tôi, Trọng Cọp đáp trả thật nhanh.
  "Thành Xì hả? Xuống xe đi! Xuống mau lên!"
Đang chờ đèn đỏ, tôi thoát xuống xe kịp lúc. Từ giây phút đó, tôi trở nên thoải mái hơn vì tôi có nơi để đến mỗi cuối tuần, hẻm 22 Nguyễn Biểu Q:5, những khi tôi muốn. Tôi hoặc ở có thể ở lại với gia đình nó qua đêm hoặc tôi trở lên trường trong ngày. Ngoài những chuyện bất tận hồi đi học, Trọng Cọp, một cơ thủ, một tay quậy phá, tếu lâm có tiếng trong trường đón tiếp tôi như một khách quý. Cả nhà nó rất vui mỗi khi tôi về chơi. Hai chúng tôi chỉ có một điểm chung duy nhất- xem bóng đá. Chúng tôi đã học 3 năm với nhau cùng một lớp Thủy Lâm trên Bảo Lộc nhưng tâm trạng, tính cách, sở thích và tình cảnh khác nhau. Nó đặc biệt có bà bác họ, Bác Thọ bán xôi ở phố tàu Bảo Lộc, cấp dưỡng chu đáo. Là con trưởng trong một gia đình lao động nhưng khá sung túc ở Sài Gòn, không lọt qua cửa trung học, có nhiều em, chỉ phụ ít việc nhà nơi chất chứa rất nhiều thứ hàng buôn bán, nó rất tù túng buồn chán. Vì vậy, khi có tôi đến, nó vui ra mặt và làm cả nhà rộn rịp hơn lên. Mỗi chủ nhật của tháng 3 năm 1976 sau khi ăn trưa, đi xem bóng đá, nó chở tôi đến trạm xe buýt Sài Gòn- Thủ Đức. Nó dúi vào túi tôi một ít tiền để đi xe và hẹn gặp tôi tuần sau đó.
   Đôi khi tôi xuống thăm ngoại tôi ở Tham Lương, Bà Điểm, trước khi ghé nhà Trọng Cọp. Một lần như vậy, tôi đến nhà của nó một buổi sáng sớm chủ nhật. Tôi không thể nhớ chính xác lý do tại sao nó đã vắng nhà ngày hôm ấy. Đó là lần đầu tiên tôi ra về sớm, thui thủi, buồn bả, một buổi sáng tháng 4 năm 1976. Tôi cũng không hiểu sao tôi lại đến trạm xe đi Biên Hòa thay vì Thủ Đức như bao nhiêu lần trước đó. Lạ lùng thay ngay sau khi tôi lên xe, một bà hành khách trạc hơn tuổi mẹ tôi, đậm người hơn mẹ tôi, vừa chen lên vừa được tôi đở lên ngồi cái ghế còn lại bên cạnh tôi.
Khi xe chúng tôi trên đường Phan Thanh Giản (Đ.B.P), bà bắt đầu một cuộc trò chuyện,
"Cậu đi Biên Hòa hả?"
Tôi đáp rất nhỏ nhẹ,
"Dạ, không, cháu chỉ đi  Thủ Đức thôi."
Người hành khách ngồi cạnh tôi thân mật hơn.
"Tôi cũng đi Thủ Đức nữa."
Bà nhanh chóng đổi cách xưng hô và hỏi tiếp,
"Cháu đang làm gì ở đó?"
Tôi trả lời một cách rất lịch sự. 
"Cháu vẫn còn đi học."
Bà nhẹ nhàng với tôi hơn,
"Thế à? Dì Ba có tới 11 đứa con. Hai đứa còn đi học. Dì rất mong đứa nào cũng còn được đi học. "
Người đàn bà cảm thấy vui mừng như thể bà được nói chuyện với một người thân. Bà nói với tôi sau đó là bà đã cho rằng tôi sẽ là một lính ngụy khi bà thấy tôi đội một berret nỉ màu đen, để ria, mặt mày thiểu não. Bà kể cho tôi nghe rằng bà ấy đến thăm vị phó giám đốc của con trai thứ ba xin cho anh ta tiếp tục đi làm. Đổi lại, tôi kể ra bất cứ điều gì bà đã muốn biết từ chuyện gia đình, học trung học và đang ở ký túc xá như thế nào. Trong khi nói chuyện, tôi thản nhiên đưa cho bà xem cái căn cước của tôi.
   Bất ngờ thay, tôi cũng đã bộc bạch cho bà ấy nghe tôi cảm thấy không hạnh phúc và bất an như thế nào, tôi đã muốn bỏ học như thế nào. Và bất ngờ lại đến với tôi, bà ấy nói với tôi dù rằng bà ấy đã có rất nhiều con và luôn luôn muốn làm con cái hạnh phúc để học giỏi. Vì chỉ đến cái nhà đối diện trường của tôi, bà hứa đến thăm tôi tại ký túc xá của tôi sớm. Tôi đã kể cho tụi bạn cùng phòng những gì vừa xảy ra ngay sau khi tôi bước vào. Tụi nó tất cả đã tò mò muốn xem và điều gì sẽ xảy ra kế tiếp. Tôi nhận ra rằng tôi nhìn đồng hồ rất thường xuyên. Sau đó không lâu, bà xuất hiện tại cửa trường. Tôi cảm thấy xấu hổ, ngại ngần nhưng lâng lâng vui sướng khi  đi cùng với bà ấy hướng về phía ký túc xá của tôi. Đòan Ngọc Liên- CN 71- vừa gặp chúng tôi, vừa chào hỏi ngay,
“Thưa bác!”
Xoay qua tôi nó hỏi luôn,
“Mẹ lên thăm hả Thành Xì?”
Khi thấy tôi ấp úng, bà vội đỡ lời,
“Dì Ba của Thành. Dì ghé vào xem chổ nó ở một chút.”
  Cái thứ đầu tiên bà nhận thấy là cây đàn guitar của tôi treo trên tường. Bà nói ngay rằng người con gái út, Như Ngọc, đã rất thích chơi đàn và đã từng theo thầy Nam Phong học gần hai năm. Tất nhiên, tôi được bà yêu cầu đánh một đọan yêu thích và tôi đã ngoan ngõan vâng lời. Thực sự, tôi đã không có một cảm giác gắn dính giữa hai chúng tôi. Theo tôi đó chỉ là một cuộc gặp gở tình cờ sự trùng hợp nhưng theo lời bà,
“Chúa đã dắt Dì gặp con để thế chổ thằng một con trai đang ở Mỹ.”
     Sau một cuộc thăm viếng ngắn ngủi đó, bà ấy bảo tôi đến gặp bà vào cuối tuần này. Bà ấy bắt tôi nhận một ít tiền đi xe buýt và hứa đi hứa lại rằng tôi sẽ đến. Tiển bà ra tới cổng và cùng ngồi chờ đợi xe buýt, tôi có những cảm xúc khó tả. Tôi nhớ lại trong những vở kịch của Kim Cương trong đó nghệ sĩ Vân Hùng có cách diển tả giống như tôi đã trải qua, một chàng sinh viên năm thứ nhất ở tỉnh đến gặp một người Dì mới quen tại một căn nhà khá bề thế- 20A Hiền Vương (Võ Thị Sáu), Q: 3, Sài Gòn.

Thứ Bảy, 5 tháng 5, 2012

CHA NUÔI- 15


    Tôi nhận được quyết định làm việc như là một cán bộ thể thao của trường. Nhiều người mừng vui cho tôi trong khi tôi không có cảm nhận gì đặc biệt. Điều đặc biệt nếu có là việc tôi dắt Long Vân về Rạch Giá thăm mẹ tôi.
     Ba tôi có vẻ hơi tươi tỉnh hơn chút ít. Ông sửa soạn ít quà cho tôi đi Rạch Giá. Ông dặn dò Vân gì gì đó tôi không nghe rỏ. Ông giờ đây có bạn, có người ông nhờ cậy. Bà Liễu rất thường đến thăm gia đình tôi. Bà Liễu lo lắng cho Vân như con cháu. Tôi nhắc lại với ba Năm là tôi sẽ về đúng hẹn và tôi sẽ làm điều tôi đã hứa với ba tôi- làm cho Long Vân vui. Tôi bồn chồn lo lắng như một đứa con trai lưu lạc từ phương xa về thăm mẹ. Ba Năm đưa cho tôi một số tiền làm lộ phí và một gói quà cho mẹ tôi. Tôi nghẹn ngào,
“Con về thăm má con xem sao rồi con sẽ liệu cách nào đó để lo cho cả nhà.”
“Con đưa em đi cho nó khuây khoả vài ngày rồi về hai cha con mình tính.”
Ba Năm tiển chúng tôi ở bến xe. Long Vân bịn rịn vì đây là lần đầu tiên em xa nhà. Sau khi bị nạn, Vân đã nghỉ học. Em ở trong nhà suốt ngày. Em có khi khóc suốt đêm. Trông thấy em xanh xao, phờ phạt, ba tôi và tôi đều lo sợ. Ba vuốt tóc em, dặn dò đủ điều như một bà mẹ tiển con về bên nhà chồng,
“Con về dưới quê phải cố giỏi giang, phụ công chuyện nhà. Má của anh Thành ở dưới đó có một mình. Con cố làm sao cho bà thật vui. Cái gì không biết phải hỏi bà nghe con. Con cần gì phải hỏi ý kiến anh con nghe hông? Đi tàu ghe có bị gì, có anh con kế bên. Đi chợ búa phải cẩn thận, xuồng ghe lắc lư dễ té dễ  ngã lắm nghe con. Chỉ ăn uống đồ đun sôi, nấu chín thôi nghe con. Không ghé lại quán tiệm nào hết. Muốn làm việc gì cũng phải xin phép bác gái hoặc anh con trước nghe con.”
Tôi nắm chặt tay ba tôi:
“Có con bên cạnh em suốt ngày mà. Ba đừng lo.”
Để Vân có thể nghỉ ngơi, tôi quyết định ghé lại Cần Thơ. Tôi giới thiệu với gia đình người hàng xóm Vân là người em họ tôi dắt xuống Rạch Giá đi vượt biên. Họ tin lời tôi ngay và tôi và nhờ tôi tìm cho họ vài chổ đi bảo đảm. Tôi mượn chiếc Yamaha của người chủ nhà để đưa Vân đi chơi. Tôi chỉ cho Vân trường tôi học, chợ búa, bến Ninh Kiều. Tôi muốn làm em quên đi cái ồn ào náo nhiệt của Sài Gòn nên tôi ghé lại vườn ổi bải cát, một khu vực vắng vẻ. Hai đứa tôi ngồi yên đón gió mát thổi từ giòng sông Hậu. Em tựa nhẹ vào vai tôi và tôi để yên như vậy khá lâu. Nắm nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của Vân, tôi liếc nhìn vào gương mặt hơi gầy guộc của em. Em nhìn xa xăm, lặng thinh. Chúng tôi đang có quá nhiều thứ để lo toan và nhiều điều để nói ra đến nỗi cả hai không nói được gì. Tôi không hề nhắc đến chuyện gì có thể khiến nàng chạnh lòng. Bất ngờ, em ôm eo tôi chặt như sợ có ai vồ lấy tôi. Em áp má vào lưng tôi. Em làm cho ai nấy đều lầm tưởng rằng em là nhân tình nhỏ tuổi của tôi. Chúng tôi đã hưởng được một khoản thời gian bình yên, thanh tịnh nhất từ bé cho đến lúc ấy.
     Sáng hôm sau chúng tôi đi chuyến xe đò sớm nhất. Tôi mừng vì Vân không bị say xe, không khó chịu vì mùi xăng dầu. Em chăm chú nhìn cảnh vật bên đường rồi nhìn tôi. Em làm tôi cảm thấy con đường đi Rạch Giá ngắn lại nhưng con đường đời của chúng tôi thì dài thêm ra gấp đôi.
“Anh à! Anh sẽ nói với má làm sao?”
“Có làm sao đâu?”
“Ý em hỏi là anh giới thiệu với má em là ai.”
“Thì là em của anh chứ còn là ai nữa.”
“Rồi tối em ngủ ở đâu?”
“Em ngủ chung với má nghe?”
“Em phải làm sao?”
“Thì em làm như ở nhà mình vậy đó.”
Tôi ước phải chi Vân là em ruột để em có thể ở lại đó với mẹ tôi phụ giúp bà một thời gian. Tôi ước chi em giỏi nấu nướng, nội trợ. Tôi ước chi tôi đã có đủ thì giờ bên em để tôi dạy em những điều mà ba chúng tôi cần. Tôi tiếc không đưa em đi học may. Tôi trách mình không mua được cho em một máy may. Tôi tội nghiệp cho em không có mẹ dạy dỗ mà những điều các cô gái khác thừa mứa. Tôi thương em như một cô em cùng cha khác mẹ- mồ côi sớm. Mẹ tôi thích mọi việc nhà phải được làm nhanh chóng. Mẹ tôi thích có người kề cận, lắng nghe và người đó phải chìu ý của bà. Tôi biết thật khó tìm một người phụ nữ như vậy để làm vui lòng mẹ tôi. Những người bạn gái của tôi chắc phải tự rút lui khi nghe tôi nói về các tiêu chuẩn đó. Cô Hằng có thể làm được nhiều điều cho tôi nhưng thật khó có điều gì cô ấy có thể làm mẹ tôi hài lòng. Còn Long Vân, cô gái nhỏ tuổi nhưng lớn gan này có thể làm phật lòng mẹ tôi bất cứ lúc nào. Em với vết thương lớn này có thể trở nên ngông cuồng hoặc ngu ngơ bất cứ lúc nào.
Mẹ tôi người đàn bà đến nay chịu quá nhiều bất hạnh, bất công đến nỗi mỗi việc nhỏ nào tôi làm cũng chỉ nhằm khiến cho bà vui mà thôi. Sự hiếu thảo với mẹ- nhất là đối với mẹ tôi- không thể được đo lường bằng bao nhiêu vàng, tiền hay vật chất mà là những điều nhỏ nhặt đơn giản có thể làm cho bà mỉm cười, vui lòng. Tôi sẳn lòng lấy một người phụ nữ tôi không thương yêu nhưng miển sao người đó làm mẹ tôi hài lòng. Tôi sẳn lòng đánh đổi tất cả để đổi lấy sự hài lòng của mẹ tôi. Ai mà hiểu được điều này cũng sẻ dể dàng hiểu ra tại sao tôi có thể làm được những điều tôi đã làm được trên Bảo Lộc. Ai mà hiểu được những nỗi đau đớn của mẹ tôi cũng sẻ dể dàng hiểu được tại sao đến giờ này tôi mới về thăm mẹ. Hôm nay tôi mang về cho bà hai thứ lớn: việc tôi tốt nghiệp đại học và một cô em gái- con của người cha nuôi.
“Má khó không anh? Em không biết phải làm sao cho má vui nữa.”
Câu hỏi của Vân khiến tôi giật mình. Tôi nói nhanh để trấn an  cô em,
“Anh thấy má dể lắm. Nhưng cũng dể giận hờn như những người khác.”
“Em thấy lo quá. Hay là anh kiếm chổ nào cho em ở lại đi. Anh đi thăm má một mình nhe.”
Ba Năm sẽ rất buồn khi tôi phải để em tôi phải làm như vậy. Má tôi sẽ rất tò mò muốn biết cô gái bé nhỏ này là ai. Và hơn thế nữa, em sẽ rất tủi thân khi tôi một mình về thăm mẹ.
“Anh biết là má anh yêu thích có con gái lắm. Anh đoán thế nào má cũng thương em như ba thương anh vậy.”
Nàng đưa mấy ngón tay lên như muốn nhéo tôi,
“Sao anh biết?”
Tôi vội kêu lên ui da, ui da như để phụ diển với cô em gái,
“Thì má cứ hay nói như vậy, cứ ước ao có con gái hoài mà.”
“Em cũng không biết sao nữa.”
“Có gì anh đở cho em hết. Đừng lo lắng gì hết nghen!”
                                                                       (còn tiếp)

Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

CHA NUÔI 13-14

“Vốn ít học, ba chỉ còn cách tìm một nghề thích hợp để kiếm sống. Ba học nghề may và thành thợ chánh cho một hiệu may lớn ở Cần Thơ.”
    Chầm chầm nhìn ly cà phê đen nhánh, xoay xoay cái muỗng trong hai ngón tay dài thon đẹp, gầy guộc, ba Năm hớp một ngụm nhỏ rồi đặt cái ly xuống bàn một cách nhẹ nhàng như thể ông đang nhẹ nhàng mở toang cái cánh cửa đời ông ra.
     “Với các sáng kiến, may nhái hàng cataloge thời trang có tiếng lúc bấy giờ, ba có hai thứ và chúng làm thay đổi đời ba. Ông bà nội nuôi đâu có lo cho ba chu toàn nên ba phải tự bương chải lo thân thôi. Có lương khá, ba xắm được một xe Honda đời 66 màu đỏ rất tuyệt. Có một khách hàng rất trung thành, một nữ sinh, đẹp gái, đẹp nết, yêu thương ba hết mực. Cô ấy hiểu và quý ba hơn ai hết. Thường chở cô ta đi học và đi chơi những ngày cuối tuần, nhưng ba chưa bao giờ dám đến nhà. Gia đình của cô ta không coi ba như là người xứng đáng nên ba chỉ lén lúc hẹn hò với nàng. Ba tự trách cho cái thân phận của mình và muốn tìm cách chứng minh. Ba cật lực may, sáng tác các kiểu mới, và rất đúng hẹn. Càng làm giỏi, ba càng được cô ấy và ông chủ tiệm thương quý. Trong lúc đang may đồ hoặc khi nửa đêm thức giấc, ba hay dặn lòng:
“Bàn tay này, trái tim này có thể làm thay đổi mọi thứ. Tại sao không nhỉ? Nếu nàng thương ta, nếu ông chủ tin dùng ta, tại sao ta không tính đến một tương lai tốt đẹp hơn chứ?”
    Mới học xong lớp đệ tam, nàng đã có nhiều theo đuổi. Một trong số người làm cái đuôi theo nàng là ông Tân- kẻ có bề thế và lõi đời nhất ở Cần Thơ. Hắn mua chuộc, lấy lòng mọi người trong nhà nàng. Hắn có nhiều kinh nghiệm chinh phục và hắn thật sự mê say cô ấy. Hắn khéo che đậy hai lần hôn nhân trước của hắn nhưng hắn lộ rỏ cái ý muốn cưới nàng linh đình để vừa lòng ba má nàng. Chán ghét con người giả dối ấy, nhiều lần này định bỏ học để trốn đi theo ba lập nghiệp ở một xứ lạ nào đó, một hóc hẻm nào đó.
Nhiều lần cô ta thì thầm với ba,
“Em nghe lời trái tim em thôi và em đã chọn anh là người để em trao thân rồi.”
Ba hiểu ý của cô ta nên đã cố thuyết phục nàng:
“Em có rất nhiều thứ để gìn giữ. Anh chẳng đáng gì để em phải bất hiếu với cha mẹ. Anh mồ côi sớm nên anh rất quý hai tiếng gia đình. Em cố bình tâm lại đi.”
Thuý Liễu- hoa khôi của trường Đoàn Thị Điểm- yêu thương một chàng thợ may nghèo, mồ côi, ít danh giá, với một tấm chân tình. Ba thấy mình không xứng đáng và chính ba đã định bỏ đi mấy lần. Ông chủ tiệm nhờ quen biết và tiền bạc đã lo cho ba hoản dịch gia cảnh vì nửa phần để giử người thợ giỏi, nửa phần kia để giúp cho ba có một tương lai sáng sủa hơn.
Không có ai cho không ai một điều gì cả. Ông ta cũng có ý bắt ba ở rễ. Cô gái út được mẹ nuông chìu, bỏ học sớm, luôn luôn khiến cho ổng nơm nớp lo sợ. Ông ta chìu ba và rất muốn ba thân mật với cô ả. Ba thiệt tình không biết phải làm sao đây cho tròn hai bên.
Tôi đang cố nhớ tình tiết câu chuyện nên tôi cất tiếng thản nhiên hỏi,
“Ba thương cô nào nhiều hơn vậy ba?”
“Không cô nào cả. Thân mồ côi mồ cút, có vợ khá giả về để nó khi dể mình sao chứ? Ba chỉ muốn một người vợ hiền hậu con nhà ngèo, cùng cảnh ngộ thôi.”
Tôi, vừa rót trà cho hai ly cà phê uống xong, vừa nảy ra một ý để hỏi ba tôi:
“Sao hồi đó ba không về một vùng quê nhỏ nhỏ nào đó, mở tiệm may, cưới vợ, rồi lập nghiệp ở đó luôn?”
“Thì ba cũng nghĩ như vậy đó, nhưng…chuyện đời thật khó lường.”
Ba Năm bất ngờ gọi vài điếu thuốc lá. Tôi muốn cản ba tôi hút thuốc lại nhưng tôi lặng thinh chờ ông ta châm thuốc và tiếp tục câu chuyện.
“Sau một bửa tiệc gia đình tại tiệm may, ba bị ông chủ chuốc rượu đến say mèm. Hừng sáng hôm sau, ba bị ông chủ kêu dậy khi đang nằm trên giường với cô con gái út của ổng. Ông ta biểu ba chấp nhận mọi chuyện để tuần sau ông làm đám hứa hôn cho. Không bao lâu sau, ba mới vở lẻ là cô ấy đã có bầu trộm với nhân tình. Họ đã lừa gạc ba. Người ta đưa ba ra làm bình phông. Ba không dám nói gì hơn là chỉ lặng lẻ trốn khỏi tiệm, tình nguyện đi lính và…”
Ba tôi hút thuốc như một thanh niên lịch lãm, trải đời và đang có nhiều tâm trạng. Tôi đi nhẹ nhàng vào trong quán để xin thêm một bình trà mới. Chờ tôi ngồi xuống, rót trà xong, với cái giọng khàn khàn đi vì thuốc lá, hơi khác thường vì vấn đề này rất khác thường, ba Năm kể tiếp:
“Khi ở trong quân trường, không chịu nỗi sự cô đơn khốn đốn, ba tìm cách liên lạc với Thuý Liễu. Nàng đã đến thăm ba vài lần và… đã thất thân với ba.”
Tôi như bị một cú đánh lén bất thình lình trong bóng tối. Ba Năm của tôi…
“Liễu cho ba hay là nàng có thai với ba nhưng nàng sắp phải ưng ông Tân nếu không muốn ba má nàng vỡ nợ.”
Tôi chợt hiểu thêm ra chuyện đời và cảm thấy thương người cha nuôi của tôi hơn bao giờ hết. Đàn ông có lúc vừa là kẻ đi xây lại vừa là người đi phá. Có khi họ khôn ngoan như một nhà hiền triết hay khoa học gia nhưng có lúc họ lại ngu ngơ khù khờ như thằng những thằng dốt đặt cán mai. Cái gì tôi hiểu biết có khi không đủ để đặt vào cái bóp đầm của một quý bà quý cô nào đó. Cái nóng bỏng tốt đẹp trong lòng tôi có khi không đủ để cho ai đó nhóm lửa hay mồi một điếu thuốc lá. Cái ao ước mơ mộng của tôi đôi khi chỉ làm cho ai đó phì cười. Cuộc đời của ba tôi đã bị bóp méo, vo tròn, bị ném đi, bị quẳng xuống nước do hai người đàn ông: Ông Tân- kẻ chiếm đoạt người yêu ông- Thuý Liểu và kẻ kia là ông chủ tiệm may- người ép ông lấy cô con gái út hư hỏng. Giờ đây, Ba Năm của tôi, bằng xương bằng thịt, đang ngồi đây trước mặt tôi, trở nên rất gần với tôi. Cuộc đời của ba Năm tôi lại có thể bị thay đổi do chính tôi- người ba tôi rất thương yêu tin tưởng. Người thuyền trưởng- ba Năm và tôi- thuyền phó sắp vượt sóng to, vượt qua cơn bảo táp vì tôi đang gặp rắc rối và em tôi- Long Vân đang tuổi lớn khôn.
Ba Năm gằn giọng hỏi tôi:
“Cô Hằng và con có gì với nhau tối hôm qua không?”
 “Dạ không ba ơi. Cô ta chỉ nằm kế, ôm con, hôn con vậy thôi.”
   “Ba sẽ qua nhà để nói chuyện với má của cô Hằng. Con hẹn với họ là 8 giờ sáng mai ba đến.”  
Chúng tôi mỗi người một suy tính. Tôi thay ba Năm làm bếp trong lúc ông ấy đăm chiêu suy nghĩ. Long Vân đi học về mà không chào hỏi tôi một tiếng. Bửa cơm trưa hôm ấy thật nhạt nhẽo. Tôi thấy mắt của Vân đỏ hoe. Tôi thấy ba tôi già thêm đi mấy tuổi. Tôi bổng thấy mình là một kẻ dại khờ, đáng tội. Căn nhà nhỏ êm đềm của chúng tôi hôm ấy bổng trở thành một nơi xa lạ, một vùng biển mà cả ba người trên ba cái ốc đảo cách nhau, không ai hiểu ai, không ai buồn nói gì với ai. Tối hôm đó, không có ai màng đến mấy con muỗi. Ngày bổng nhiên dài hẳn đi. Đời bổng nhiên thành vô vị, vô nghĩa.

                                                             14    
    Ba Năm chọn một bộ sơ mi mới và đẹp nhất. Chiếc cravat cùng gam màu làm ông có vẻ trang trọng hơn. Tôi đánh sơ lại đôi giày da mà ba tôi thỉnh thoảng mới mang. Ông đứng ngắm mình ít phút trước tấm kính. Nắn chỉnh lại cái cravat, xoay xoay cái nút măngsết, ba tôi ra hiệu cho tôi dắt xe đạp ra cửa.
    Mọi người trên đường đều hối hả, trừ tôi ra. Tôi muốn đường đến nhà cô Hằng dài hơn ra để tôi lấy lại bình tỉnh, để tôi tìm ra câu gì hay để nói họăc ý hay để viện dẩn, trả lời. Ba tôi không nói gì. Tôi cũng chẳng có gì để nói. Lâu trước đây, ba tôi đã tự phải đối mặt với ông chủ tiệm- ba của cô gái, người đã nằm trên giường với ông. Nay ba tôi đối mặt với bà mẹ của cô gái trẻ- người nằm chung giường với tôi. Tôi nay có một người cha. Trước đây ba tôi có một thân một mình. Tôi thấy yên tâm hơn và rồi chúng tôi cũng đã đến trước cửa nhà của cô Hằng.
     Người gíup việc mở cửa và mời chúng tôi vào trong nhà. Ba tôi đường bệ bước lên bậc tam cấp và đủng đỉnh ngồi xuống cái ghế salon bọc da đen tuyền, bóng loáng. Tôi ước phải chi mình được hiên ngang tự tin như vậy. Ba Năm ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Ông nhìn quanh căn phòng khách. Khi mắt ông dỏi nhìn kỷ tấm ảnh bán thân treo trên tường, tôi nói vừa đủ cho ông nghe:
“Đó là ảnh của mẹ cô Hằng đó ba.”
Ba tôi không trả lời nhưng đứng bật lên, tiến đến gần, rất gần tấm hình. Ông ta nghiên đầu nhìn ngắm khi tôi nghe có tiếng tằng hắng của người giúp việc.
“Mời ông và cậu dùng nước ạ.”
Tôi cám ơn bà giúp việc trong lúc ba tôi cứ đứng yên bất động.
Có tiếng nói thanh tao trịnh trọng vang lên: 
“Chào ông Năm!”
Ba tôi hơi giật mình, quay người lại, run giọng hỏi:
“Thuý Liễu phải không?”
“Anh Hùng!”
Hai người tiến đến gần, nắm tay nhau. Bất ngờ bà Liễu ôm chầm lấy ba tôi, khóc nức nở. Ba Năm xoa nhẹ trên lưng bà Liễu, nghiên đầu tóc muối tiêu lên mái tóc uốn dợn chải chuốt óng mượt của bà. Họ đứng ôm nhau không bao lâu bổng bà Liểu hỏi ba tôi:
“Thằng Thành là con của anh hả?”
“Tôi nhận nuôi nó mấy năm nay. Còn con Hằng là…?”
Ba tôi khoát tay ra hiệu cho tôi ra ngoài. Tôi còn nghe thấy tiếng của bà Liễu vừa khóc vừa giải thích với ba tôi:
“Em đã bị ông Tân dụ dỗ, tấn công. Em đâu có ngờ đó là con của ổng đâu. Đừng hiểu lầm em. Em đã không biết tìm anh ở đâu. Em khổ lắm.”
Ông đở bà ngồi xuống salon. Vuốt tóc bà, ba tôi nhìn thẳng vào mắt bà Liễu hỏi rất thẳng thắn, ngắn gọn:
“Có chuyện gì vậy? Ông Tân bỏ mẹ con em hồi nào. Hắn đối xử với em thế nào?”
Bà Liễu chậm nước mắt,
“Ổng bỏ mẹ con em 15 năm nay rồi, không hề thăm nom thằng út. Em đã rước ba má lên này sống được vài năm rồi ông bà lần lượt bỏ em ra đi.”
“Thôi được rồi. Chuyện gì xảy ra với hai đứa nhỏ vậy?”
Bà Thuý Liểu hơi mất tự tin:
“Hằng kể với em là vì nó thấy cậu Thành say quá nên đã liều đưa vô phòng. Hai đứa ngủ chung trên giường. Em không biết chắc chuyện gì nữa. Em lo quá nên mới biểu Thành kêu ông già lại cho em nói chuyện.”
“Tôi tin thằng con tôi. Nó lành tính lành nết. Nếu tụi nó thương nhau thì mình tính tới. Còn chuyện dĩ lỡ như vậy là tại cả hai đứa nó. May là không có chuyện gì bậy bạ. Không có ai bên ngoài hay biết gì hết. Tuần sau nó có quyết định tốt nghiệp. Hai cha con tôi bây giờ quay ra lo cho đứa con gái, mới mười sáu tuổi.”
   Tôi thẹn thùng vào chào bà Liễu để về trước vì ba tôi nhận lời đi ăn trưa với gia đình của cô Hằng. Tôi biết Long Vân rất giận tôi nhưng tôi vừa có một dịp tốt.
Tôi ghé chợ mua thêm ít rau cải và chạy nhanh về để nấu cơm. Tôi chờ em tôi như mẹ chờ cô con gái nhỏ đi học về. Quá giờ cơm rất lâu rồi mà em tôi cũng chưa thấy về. Tôi phóng xe đến trường em khi có một số học sinh đang đến học buổi chiều. Tô chạy đến nhà cô Hằng và nghe nói rằng cả nhà đi chưa về. Tôi mất thần hồn, hoang mang hoảng sợ khi về đến nhà cũng không thấy Vân đâu. Chưa bao giờ em tôi đi đâu mà không xin phép ba Năm cả. Chưa bao giờ em la cà chơi với ai sau giờ học tại trường cả. Bối rối quá tôi nhờ một vài thanh niên trong hẻm chạy đi tìm. Tôi nhớ ra chuyện bắt cóc hay dụ dổ gái vị thành niên. Tôi nghỉ đến việc Long Vân bỏ nhà không về nữa. Tôi lại mong sao em theo một bạn học thân thiết trong lớp về nhà chơi cho đến chiều mới về. Tôi tự trách mình đã không phân trần với em để khiến em phải oán giận tôi, khiến em muốn ruồng bỏ gia đình. Nếu có chuyện gì xấu xảy ra với em, chắc tôi phải ân hận suốt đời. Ba tôi chắc không bao giờ tha thứ cho tôi.
     Thầy Cô giáo dạy Vân sáng hôm đó đều cho biết em có đi học như bình thường.
Người bạn học ngồi kế em kể rằng Vân có vẻ quá buồn và cho biết rằng Vân không muốn đi học nữa. Tôi viết tờ tường trình tại đồn công an phường và trả lời các câu hỏi, các nghi vấn của họ. Ba Năm tôi thẩn thờ như kẻ mất hồn. Bà Liểu dắt ba cô con gái đến thăm và động viên ba Năm tôi. Những người hàng xóm thân thiết đều đến hỏi han chúng tôi. Không ai biết rỏ nguyên nhân xâu xa của sự tình trừ Bà Liểu, cô Hằng, ba Năm và tôi. Tối hôm đó chúng tôi không có ai ngủ vì không có tin gì về Long Vân cả. Công an phường có điện khắp thành phố và cử người đi thám thính các khu vực họ nghi ngờ. Tôi không dám nhìn mặt ba tôi. Hằng chỉ lén nhìn tôi ái ngại. Đời có khi là một chuổi dữ kiện không có ai lừơng trước được hay tránh né được. Tôi dặn lòng rằng tôi sẽ không bao giờ mất tự chủ thêm một lần nào nữa, sẽ không bao giờ uống rượu bia thêm một lần nào nữa.
    Đến lúc hừng sáng bà Liễu chào về thì cũng là lúc Long Vân lững thững bước vô nhà. Rất phờ phạt, hốc hác, em loạng choạng ôm vố lấy ba tôi nất nghẹn. Ba Năm và bà Liễu dìu em vô buồng trong khi tôi đứng bất động như bị trời trồng giửa nhà. Tôi không bết phải làm gì nói gì. Tôi không còn biết tôi là ai nữa. Tôi không tin vào mắt tôi cái gì tôi vừa nhìn thấy, vào tai tôi điều gì tôi nghe thấy. Tiếng khóc, tiếng xuýt xoa của bà Liễu có thể giúp tôi hiểu một phần nào chuyện xảy ra với Long Vân- một con chim quý nhất trong vườn thượng uyển mà ông Vua- ba Năm tôi- không muốn đánh đổi với bất cứ một thứ quý báu nào trên thế gian này. Từ ngày gặp tôi trên Bảo Lộc ba năm trước đến nay, ba Năm chỉ muốn một điều: Long Vân được tốt đẹp hơn, hạnh phúc hơn, an toàn hơn. Với ba Năm, em Vân là tất cả. Tôi là người con nuôi mà ba Năm muốn làm anh của Vân, thương yêu bảo vệ Vân. Tôi, thằng thanh niên mất tự chủ một buổi tối, đã khiến em Vân lâm vào cớ sự này.
“Con bé bị làm nhục rồi.”
Ba Năm nói nhỏ với tôi với hai hàm răng nghiến lại, hai nắm tai như muốn bóp vỡ trái tim tươi sống của từng thằng khốn nạn đó.
Tôi thấy trời tối sầm lại. Tôi thấy run rẩy như đang đứng trước vành móng ngựa khi nghe một án chung thân. Tôi muốn thét la lên thật lớn. Cuối cùng, tôi chỉ thốt lên hai tiếng:
“Trời ơi!”  

Thứ Năm, 19 tháng 4, 2012

CHA NUÔI 11- 12

      Khi Hằng khi mời tôi dự sinh nhật, cô ấy đồng thời mời tôi đi dự tiệc khánh thành cái shop đồ lưu niệm của cả nhà. Ba Năm của tôi không có ý kiến gì nhưng với Long Vân thì ngược lại.
      Thấy cô Hằng tươi cười đến và tấm thiệp nhỏ tôi cầm trên tay khi tôi tiển cô ta về, Long Vân thừa hiểu có việc gì sắp xảy đến rồi. Nàng lộ vẻ buồn bả và không muốn nhìn thẳng vào mặt tôi. Tôi bổng trở thành kẻ dại khờ không biết làm sao để hoặc chối từ không đến tiệc sinh nhật của cô Hằng hoặc làm cho cô em tôi hết giận dỗi. Từ rất lâu nay, tôi đọc được nỗi ganh tị trong ánh mắt của Vân. Giờ đây, Long Vân lộ rỏ một báo động rằng nàng không muốn tôi thân thiết, tiếp xúc trò chuyện với bất cứ ai trừ nàng ra. Tôi hoang mang lo sợ. Tôi đang có cái mà nhiều người thèm muốn, cho nên tôi phải cố mà gìn giữ. Tôi lâu nay luôn lo sợ sự mất mát dẩu cho là rất nhỏ nhặt, vì tôi vốn đã mất mát những thứ quá lớn lao rồi còn gì. 
     Tôi thật không có chuẩn bị tinh thần cho cái loại tiệc tùng, với những lời chúc tụng, nâng ly, khen tặng như thế. Tôi chưa hề biết chén trà chén rượu với ai. Tôi ngại ngùng lạc lỏng trong các đám tiệc. Hồi tháng rồi trong một sinh nhật của cô em kế của Hằng, Thuý Nga, cô ấy và Hằng mời tôi hai ly Champagne. Nể tình tôi đã uống cạn và phải ngồi nghỉ lại khá sau tôi mới có thể đạp xe về. Hằng phải xoa trán cho tôi, xức dầu trên cổ cho tôi trong khi mấy mẹ con kéo lên lầu để cho hai đứa tôi riêng tư. Cô ta chăm sóc tôi như thể một người vợ trẻ lo cho ông chồng hiền lần đầu tiên say rượu. Cô đã thật tự nhiên với tôi như một cô em ruột lo cho ông anh bị quá chén khi trong nhà không còn có ai. Cô ta lau mặt, cởi áo sơ mi của tôi một cách tự nhiên như cách cô ta thừơng làm khi tắm cho đứa em út hay thay đồ cho các em trong nhà. Nàng đã làm tôi tin rằng mọi thứ đều có thể xảy ra.
 Vốn dĩ không có cha, Hằng phải giúp mẹ chăm sóc các em của nàng. Hằng hơn tôi rất nhiều thứ. Mẹ và các em chung quanh nàng như một hàng rào đẹp đẻ làm tăng cái duyên dáng độc đáo của ngôi biệt thự- Thuý Hằng. Mẹ và em nàng làm cái chổ dựa lưng khi nàng mệt mỏi, buồn bả. Nàng nhắm đến cái đích gia đình như một thợ săn biết mình làm gì khi đi săn. Gia đình nàng là một ngọn núi, đám mây, một cánh rừng to lớn che cản các cơn bảo táp, nắng gió. Cái mà tôi hoàn toàn không có. Là một cô giáo trong một trường trung học có tiếng ở Sài Gòn, cô ta hơn tôi ở nhiều khía cạnh cá nhân. Hoàn cảnh của nàng tạo cho nàng lòng tự tin, tính dạn dĩ, cái thu hút và hơn trên hết là cái hiểu biết chuyện người lớn. Cái cảm giác được chăm sóc, được gần gủi đụng chạm da thịt đó rất là nhân bản, rất ý nghĩa với cả nàng và tôi- người chăm sóc, kẻ được chăm sóc.
     Long Vân thì khác xa so với Hằng. Em rụt rè, ngại ngùng như một cô gái mới quen tôi. Em như một mầm xanh mới trong cánh rừng nhiệt đới với nhiều loại thực vật, sinh vật, nhiều mầm bệnh, nhiều mối hiểm nguy. Ba Năm và tôi như là hai cái cái giàn che cái cây con, cái nhân tố non nớt dể bị tồn hại đó. Đời có nhiều điều tốt xấu, lợi hại. Người cũng có nhiều loại tương tự. Long Vân lớn lên không có sự chăm sóc của mẹ. Long lớn lên trong vòng tay của Ba Năm, người đàn ông vốn thiếu thốn khổ sở, nhiều bất hạnh, mất mát. Việc có tôi là một điều hạnh phúc nhất đối với ông và cũng là với Long Vân nữa. Long Vân chỉ có tôi- một ông anh nuôi không kinh nghiệm đời, không hiểu biết nhiều về phụ nữ, không có những điều một thanh niên ở Sài Gòn thường có: bản lảnh. Hai anh em tôi không có một thời thơ ấu đẹp đẻ. Hai đứa tôi một bị một lổ hổng lớn trong tim. Hai đứa tôi không hề có sinh nhật, du lịch ngày hè, về quê trong dịp tết. Hai đứa con của ba Năm- Long Vân và tôi- cùng thiếu một thứ mà ông -đến hết cuộc đời này không thể nào tạo ra được: tình mẹ. Chúng tôi như hai sinh vật non nớt vì không được mẹ bảo vệ. Chúng tôi như hai con rùa con phải ngoi lên trong cái hố nhỏ đã được mẹ moi xuống một lớp cát ấm và đấp lại sau khi đẻ trứng vào đấy. Từ lúc lên được mặt cát, hai anh em rùa chúng tôi phải chạy vội vả đến mặt nước biển, nông hay xâu, ấm hay lạnh, lặng hay đang nổi sóng. Trên đường chạy, biết bao là mối hiểm hoạ, chim ưng, các loại bò sát ăn thịt đang săn mồi. Chúng tôi- hai rùa anh em- giờ đang ở dưới biển với ngần ấy hiểm nguy rình rập. 
     Tôi thật nửa lo nửa mừng. Hằng, vốn dạn dĩ, đã tỏ ra chủ động. Các ngón tay mềm mại, nhỏ nhắn của nàng len vào trong áo sơ mi của tôi để mở nút áo, khi tôi nín lặng một cách ngoan ngoãn theo ý của nàng. Các ngón tay quái ác làm tôi nổi gai ốc, nhột nhạt toàn thân khi nàng xoa dầu, cạo gió cho tôi. Tôi rùng mình, nhột nhạt đến phải uốn éo thân mình nhiều lần. Trong đời tôi, đó là lần tiên tôi có nhiều cảm nhận về sự tiếp xúc thể xác, sự biểu hiện tình cảm của người khác phái.
Nàng, như một người chị lớn chăm sóc đứa em trai nhỏ, trách vui:
“Có ngoan không nè. Em cạo cho anh tróc da luôn.”
Tôi thấy nóng trên lưng, bừng bừng trên mặt, rất ấm áp trong lòng. Tôi thấy trên đời này mọi vật có một ý nghĩa riêng biệt của nó. Tôi rên lên rất tự nhiên,
“Ui da, đau quá.”
“Ráng lên anh. Em mát tay lắm- nhất trường em luôn mà. Một chút nữa thôi nhe anh. Cố lên nhe anh!”
Tôi kêu đau nhưng- một cách rất nhân bản, rất tội nghiệp- nhưng tôi thầm muốn nàng cứ xoa xoa, cạo cạo, chà vuốt trên da thịt tôi. Một cơn thèm muốn thật tự nhiên, thật tội tình. Tôi cố nhớ lại những lần hiếm hoi tôi được mẹ hay chị tư tôi chăm sóc.
   Tôi thường ngại nếu các cô gái mời tôi uống, hát hay nhảy đầm. Gần đây tôi càng cảm thấy ngaị hơn khi mà giửa tôi với Long Vân như có cái gì khó giải thích, một cái gì đó hơi kỳ lạ. Chúng tôi sống với nhau trong một mái nhà nhỏ và tôi càng muốn thu người lại trong cái thế giới nhỏ bé, dể đổ vỡ hoặc rạn nức đó của 3 người chúng tôi. Ba Năm lường được cái khoảng cách giửa tôi với Long Vân. Dẫu coi tôi như con ruột, ông ta không thể bảo tôi nên làm điều này hoặc không làm điều khác. Dẫu muốn nhìn cảnh chúng tôi thân thiết với nhau, ông ta cũng có một tị hiềm rất người khi tôi chiếm một phần lớn hơn trong trái tim của Vân. Tôi hiểu một cách đại khái cái mặc cảm Freud khi thầy Vũ Thuỷ- dạy triết năm tôi học lớp 12 ở Bảo Lộc. Ông và tôi là hai cá thể, hai người đàn ông khác nhau, với hai nhu cầu khác biệt.
    Đến sinh nhật nàng, tôi rất ái ngại nhưng vì được Hằng đón tiếp rất chu đáo, không có ai chung quanh, tôi lấy lại được phần nào bình tỉnh. Nàng mời tôi ngồi trên ghế sô pha trong khi nàng lấy cho tôi một khăn lạnh và một ly chanh Rhum đã được pha trước. Tiếng nhạc từ máy thu băng magnet cũng đã được chỉnh trước. Các bài nhạc khiêu vủ trổi lên khiến cho không khí thêm tình tứ. Hằng mỉm cười rất tươi với tôi:
“Anh Thành uống nước đi. Chính tay em pha cho anh đó.”
Đang khát nước, tôi uống hết nửa ly một cách tự nhiên như đang ở một mình.
“Để em rót thêm cho anh nhe.”
Hằng hớp vào một ngụm nhỏ lấy lệ và hỏi nhỏ cũng để lấy lệ.
Tôi không trả lời Hằng vì tôi đang bị một chút say xẩm, lâng lâng.
“Những khách mời của em đâu?”
“Đây nè. Em anh chỉ mời có anh thôi à.”
Ngheo ngẩy một ngón tay trước mặt tôi.
“Anh Thành nhảy với em nhe?”
“Cô Hằng đừng chọc tôi nữa mà.”
“Em nói thật mà.”
Cô ngồi sát lại tôi, vai trần của nàng chạm vào cánh tay áo sơ mi mới của tôi. Cái cảm giác nóng ấm, trơn tru làm tôi rùng mình. Cái mùi nước hoa gì gì đó như một loại thuốc mê bay lọt vào mũi tôi.
“Cả nhà phải lo khai trương cái shop mới rồi. Chỉ có anh và em ở nhà thôi. Bà vú em đã đi ra shop từ trưa nay rồi. Em chỉ muốn mỗi mình anh dự sinh nhật đặc biệt này của em thôi. Kìa anh! uống đi anh. Uống với em nè.”
Tôi bổng chốc thành kẻ ngu si dại dột. Tôi ngu ngơ khờ khạo như một đứa học trò nhỏ dốt nát của Hằng. Tôi uống hết một ly rượu như người ta hớp một ngụm nước. Tôi không còn là tôi nữa rồi. Tôi đang đánh mất một thứ rất quan trọng, sự tự chủ.
“Anh uống thêm với em nhé.”
Như có một luồn điện chạy xuyên qua khắp cơ thể, chân tay tôi run nhè nhẹ và mặt tôi nóng bừng như thể tôi đang đứng ngoài một bửa nắng trưa hè gay gắt hoặc như đang ngồi trước một lò sưởi rực lửa, như đang biểu diển bài độc tấu rất khó, như đang hồi hộp chờ cú đá penalty quyết định vậy.  
“Anh chờ em một chút nhe.”
Bước vào phía sau cái quầy, chỉ trong vòng vài giây, Hằng mang ra một ổ bánh sinh nhật nhỏ nhưng được trang trí rất đẹp. Tôi không đếm được số đèn cầy và tôi cũng không đốt lên được các ngọn đèn. Hằng mau mắn châm lửa. Bàn tay nhỏ nhắn, nhanh nhẹn lướt qua một vòng, với cái que diêm. Cô giáo Hằng đứng lên đóng công tắc các ngọn đèn của phòng khách. Ánh sáng của các ngọn nến lung linh toả một vùng sáng nhỏ trong cái phòng khách vừa vặn, tươm tất. Ánh của các ngọn nến đủ để làm sáng cái ý định của nàng nhưng làm tối tăm cái đầu non nớt của tôi.
“Anh cùng thổi với em nhé.”
Tôi nhận ra tay tôi bị năm ngón tay nhỏ của Hằng nắm chặt. Khi các ngọn nến vừa được thổi phụt tắt là khi Hằng cũng vừa ôm tôi, run rẩy.
“Anh có yêu em không? Anh?”
Tôi như chết lặng. Tôi như một bệnh nhân đang bị gây mê, đang nằm yên trên bàn mổ trong khi người y sĩ đứng kế bên đang theo dỏi tôi. Tôi như một đứa bé bị bắt tận tay đang ăn trộm một thứ quý báu. Tôi như đang lạc vào trong một cánh rừng già, lạnh buốt, tĩnh mịch. Tôi như bị một ông thầy giáo hỏi một câu thật khó trả lời.
“Em yêu anh lắm. Anh, hôn em đi!”
Bóng tối đồng loả với sự rồ dại. Bóng tối ở trong con người tôi bổng trở nên tối tăm hơn. Chất men của rượu Rhum do nàng cố tình pha cho tôi nhiều hơn bình thường. Chất men trong người nàng hôm nay cao hơn hẳn bao giờ hết. Nàng phà hơi thở ấm áp lên mặt tôi và đôi môi nàng chạm vào rồi dính chặt môi tôi như có một thứ keo, chậm chạp nhưng rất mạnh.
Tôi chưa hề biết hôn ai và tôi cũng chưa hề đọc tiểu thuyết, mô tả lúc hai người thanh niên tình tự. Tôi, một gã khờ, đang được cô giáo khôn ngoan xinh đẹp dạy phải hôn như thế nào.
      Hằng, như một chàng trai, hừng hực lửa tình đốt cháy, đang làm tôi ngây ngất. Nàng kéo lôi tôi vào phòng, trong ánh đèn ngủ màu hồng thật quyến rũ. Nàng như thể là một người chồng trẻ mới về nhà sau một vài năm xa người vợ thương yêu. Tôi mềm nhũn như một tên say rượu, mất tự chủ và tệ hại hơn không còn khả năng chống đở. Miếng nệm êm ái nhấn chìm hai đứa tôi trong đó như hai đứa trẻ nhỏ bước lọt vào một cái ao đầy bèo, một vũng bùn rất to. Tuổi hai mươi thật đẹp nhưng cũng thật bồng bột tội lỗi. Cô giáo Hằng có vẻ như chuẩn bị sẳn từ trước, mùi nước hoa trong phòng. Quạt máy được mở sẳn trước đó. Tiếng nhạc hoà tấu rất nhỏ có tự lúc nào. Việc có tôi trên cái giường này, trong vòng tay của nàng là điều mà dường như nàng cũng đã chuẩn bị từ trước đó rồi. Tôi như đang ngủ mê, nhưng lại là người nàng đang nắm bắt. Tôi như một ông chồng khờ khạo yếu đuối mặc cho vợ trẻ tung hoành. Tôi không còn làm chủ được bản thân. Tôi không còn biết tôi là ai và việc gì tới đã tới ngay sau đó, đêm hôm đó.

                                                      12

      Ánh sáng trắng và cái lắc nhiều lần của Hằng làm tôi giật mình tỉnh giấc. Hơi nhức đầu nhưng toàn thân tôi mệt mỏi rả rời. Cái ấm áp của hai thân thể dưới một cái mền len hoa bất thình lình nóng lên. Hất một phần mền, tôi chồm bật dậy và quay lại nhìn Hằng- đang mỉm cười với tôi. Cái áo robe ngủ mỏng manh để lộ ra gần nửa phần thân thể và để lộ ra chuyện gì xảy ra tối hôm qua. Quần áo tôi nằm vương vãi trên sàn nhà. Hằng kéo cánh tay tôi làm tôi ngả lên người nàng. Hai cánh tay mềm yếu của nàng gì lấy tôi như hai cái vòi bạch tuột và nàng hôn lên môi tôi.
Chưa kịp phản ứng gì, tôi nghe tiếng mở cửa. Mẹ của Hằng dù bước nhẹ vào phòng nhưng bà đã đang nặng nề dẫm đạp lên tôi. Tôi không trách bà mẹ này. Tôi không thể trách Hằng. Tôi tự trách tôi.
“Thưa bác! Cháu….”
“Tôi hiểu rồi. Cô cậu tính sao đây?”
Tôi như một phạm nhân bị hỏi ý kiến về mức án tôi sẽ phải nhận. Tôi như một tên tội đồ ngu ngốc bị bắt quả tang.
“Hai đứa cháu lỡ…”
“Tôi biết, tôi biết. Tôi đâu ngờ sự thể đến như thế này đâu. Cậu về kêu ông Năm qua nhà nói chuyện với tôi. Ngày mai được không?”
Hằng nảy giờ làm thinh. Nàng trầm tỉnh hơn tôi nhiều.
“Má cứ để con với ảnh tính.”
“Nhưng đây là chuyện có liên quan đến người lớn.”
Tôi bình tỉnh hơn nảy giờ:
“Thưa bác, trước khi ba cháu đến nói chuyện với bác, bác cho phép Hằng và cháu thêm…”
“Cậu muốn tôi để cho hai người thêm tự do, thêm nhiều lần lên giường với nhau à? Có phải như vậy không?” 
Hằng can thiệp với một giọng nói rắn rỏi hơn bao giờ trước đây.
“Má, Con thương ảnh. Con với ảnh chưa có gì với nhau đâu má. Tại vì ảnh say rượu quá nên con muốn ảnh nghỉ lại đây thôi.”
“Má không muốn thấy cái cảnh như vầy nữa. Má muốn có một cái gì đó làm má yên tâm. Một là Ông Năm qua nói chuyện với má. Hai là hai người phải cách nhau ra. Con còn ba đứa em nữa. Con có biết không?”
Tôi bổng trở thành một người đàn ông trẻ từ nảy giờ,
“Thưa bác! Cháu sẽ lựa lời để thưa với ba cháu.”
Bà mẹ phải biết nói gì hơn nữa khi mà chúng tôi đã có lời phúc đáp,
“Tôi tin và quý cậu, cậu biết mà? Đừng để tôi phải nói nhiều.”
Bà mẹ bước ra ngoài. Chúng tôi ngồi trên giường im lặng không ai nói với ai một lúc khá lâu cho đến khi tôi tìm được một câu:
“Anh phải về đây. Ba và em của anh đang trông ngóng ghê lắm.”
“Chừng nào anh trở lại? Em thương anh lắm anh biết không?”
Tôi chống chế,
“Anh biết mà. Vài hôm nữa anh đến, nhe?”
Hằng nắm cánh tay tôi. Nàng hôn lên má tôi và ôm ghì tôi vào lòng như không muốn tôi ra đi lúc này.
“Đừng hiểu lầm em. Em không muốn xa anh. Mai anh đến nhé.”
Tôi hứa với Hằng ngoài miệng nhưng trong lòng rối bời vì tôi không biết phải nói thế nào với Ba và em của tôi đây. Giá như tôi có một vết thương tích nào trên người lúc này thì hay quá. Giá như tôi có một người bạn đưa tôi về nhà bây giờ thì tuyệt quá. Giá như hôm qua tôi không đến sinh nhật của Hằng thì tôi còn gì phải lo nữa chứ? Và giá như Long Vân xem tôi như một người vô tình, vô cảm, vô tích sự nào đó thì tôi không phải lo lắng như bây giờ.
“Thưa ba! Con xin lỗi ba. Con mới về.”
Tôi khoanh tay, lễ phép như một đứa con được dạy dỗ đàng hoàng.
“Thành ơi! Có việc gì vậy? Mà tối qua con ở đâu? Em con nó khóc sưng mắt. Ba với nó chờ con gần đến sáng.”
Ba tôi nhìn tôi vừa dó xét vừa hỏi tôi dồn dập.
“Thưa ba! Con say rượu. Con đã ngủ lại nhà của cô Hằng ba à.”
“Trời ơi! Người ta có nặng nhẹ gì con không? Hả?”
“Dạ, họ tử tế với con. Dạ, Hằng thương con muốn giữ con lại. Con…”
“Con có làm gì nó không hả? Người ta có làm khó dể gì con không?”
Ba tôi chắc đóan được sự thể ra sao. Ba tôi hiểu được ánh mắt, giọng nói và ba tôi giống như một người cha ruột.
“Ba sẽ qua bên nhà đó để nói chuyện.”
“Có gì đâu ba! Tụi con chỉ… chỉ ngủ chung trên giường. Không có gì đâu ba.”
“Nhưng người ta là con nhà danh giá. Bà già bên đó nói sao?”
Tôi đành phải kể cho ba tôi nghe hết chi tiết và ý kiến của hai mẹ con Hằng. Ba tôi như một người từng trải:
“Con Hằng nó muốn con. Bà già muốn con phải có gì với con gái bả. Nhưng con có thương nó không?”
Tôi đáp ngay, không một chút suy nghĩ,
“Dạ con không thương lắm. Con không biết sao mà con say quá đến như vậy.”
Ba Năm rắn giọng,
“Hổng chừng con bị nó phục rượu rồi. Ôi, đúng là đàn bà mà!”
Tôi không hiểu ý của ba Năm của tôi. Ông dắt tôi ra cái quán vắng vẻ ở xâu trong hẻm và ông từ tốn kể tôi nghe chuyện gì đã xảy đến với ông vào thời còn trai trẻ.
                                      ( To be cont.)

Thứ Ba, 17 tháng 4, 2012

CHA NUÔI 9-10

Ba Năm không những cho tôi một nửa trái tim mà còn trao cho tôi nửa khối óc của ông nữa. Tôi cảm nhận được luật bù trừ. Cha Năm thương lo cho tôi hơn cả cha ruột. Tôi xứng đáng, tôi kề vai sát cánh với Ba Năm để làm cho em Vân được hạnh phúc như người bạn quá cố của Ba Năm đã mong đợi.
    “Anh Thành ơi, cho em hỏi anh một câu nha?”
Long Vân nghiêm trang sau khi em đứng ngay sau lưng tôi một đổi .
    “Em làm gì có vẻ quan trọng quá vậy?”
Đang bận soạn bài tiểu luận tốt nghiệp, tôi đáp ngay mà không kịp quay lại nhìn cô em, đang tuổi lớn.
    “Anh có thương em không vậy?”
Vân hỏi tôi cái câu hỏi mà hàng vạn cô em gái khác ưa hỏi.
    Tôi buông viết xuống, quay người lại. Nắm hai tay mềm mại, yếu đuối của em, nhìn thẳng vào mắt của Vân, đang rưng rưng hai giọt nước, tôi hỏi nhỏ nhẹ:
“Có chuyện gì vậy em?”
Tôi cũng thấy mình hơi run giọng. Tôi phải cố gắng giải thích cho cô em gái nhỏ, dể thương, dể bị tổn thương, và cũng rất dể bị tổn hại:
“Ba thương anh bao nhiêu thì anh cũng thương em ngần ấy. Ba luôn muốn được nhìn thấy em vui, hạnh phúc. Anh lúc nào cũng thương em hết, nghe không?”
Cô bé ngày nào nay bổng biết tra hỏi lý sự với tôi.
“Vậy nếu ba không thương anh nữa, anh cũng còn thương em chứ, đúng không?”
Đứng ngay lên vừa sát vào người của Long Vân, nhìn vào mắt cô bé, tôi nói:
“Ba luôn luôn thương hai anh em mình và anh luôn luôn luôn thương em.”
Vừa nói xong, tôi vừa hôn nhẹ trên trán của em tôi.
     Long Vân đỏ bừng mặt. Nàng nhẹ nhàng gục đầu vào vai vào ngực tôi một hồi lâu. Tôi, một tay vuốt tóc một tay ôm bờ vai của em nhẹ nhàng như một chàng thanh niên nâng niu một món quà dể vỡ, một ly rượu đầy, một bong bóng bay đầy hơi trước ngọn gió mạnh. Tôi như một chàng trai trẻ đang giữ một thứ mà chàng rất yêu quý, một thứ mà chàng sẳn sàng đánh đổi với bất cứ giá nào. Tôi như đang ôm một bó hoa hồng to còn mọng nước sương sớm. Các cành hoa có nhiều gai nhọn đang cọ sát vào da tôi. Tôi phải thật nhẹ nhàng, thật khéo để không làm động mạnh đến một ít nào, không làm trầy sướt da một tí nào. Trên tay tôi là một mớ những mảnh kính vỡ sắt nhọn.
   Trời hôm ấy nóng oi bức, nhưng hai anh em tôi cảm thấy dịu dàng dể chịu. Tôi nói được cái câu nàng muốn nghe và nàng nói ra cái điều nàng muốn nói. Tôi thấy lòng tôi ngổn ngang những lo toan cho Long Vân. Tôi chợt lo cho em tôi nếu Ba Năm ngày nào đó ông phải ra đi. Nhưng rồi tôi cũng còn có người mẹ để trả hiếu. Tôi cũng chợt nhớ ra rằng rồi em tôi cũng sẽ có người yêu hay người yêu thương em. Em tôi rồi sẽ hạnh phúc hay tan tác với một chàng trai không thật sự thương yêu nàng. Em tôi rồi sẽ ra sao nếu người nàng yêu thương không toàn vẹn, không thuỷ chung, không tài năng, không có điều mà Ba Năm và tôi đang rèn luyện, sự tự thân phát triển. Rồi mai em tôi có còn cần đến chúng tôi, có cần sống chung, có còn muốn hỏi tôi cái câu đã làm tôi rất cảm động lúc nảy không. Tôi lay nhẹ bờ vai em,
“Em vào trong đi để anh viết tiếp.”
Cô em tôi như vừa được tiếp thêm sức mạnh.
“ Để em phụ với. Em đánh máy bài cho anh nhe. Em sẽ tìm mượn cái máy đánh chữ, nhe anh?”
Long Vân nhanh nhẩu và vui hẳn lên. Nàng lắc lắc cái đầu, chúm chím mỉm cười với tôi. Mọi sự việc như muốn dừng lại. Tôi cố tìm cách để tự trấn tỉnh.
“OK, em sẽ làm thư ký cho anh.”
“Anh hứa rồi nhe!”
Long Vân vừa chu mỏ vừa ôm ngang hông của tôi, tựa má vào lồng ngực đang nóng như một bếp lò than đá của tôi.
“Vân nè! tối rồi em đi ngủ đi. Nếu ba hay em còn thức, ba rầy anh đấy.”
“Ủa! em làm thư ký cho anh mà.”
“Nhưng em còn phải lo bài vỡ. Sáng mai em đi học sớm mà?”
“Em phải thức khuya với anh. Em học bài rồi mà. Biết em làm phụ cho anh, ba còn thương em hơn nữa cho mà coi.”
“Con gái không được thức khuya quá. Mặt nổi mụn xấu lắm.”
Long Vân choàng hai cánh tay qua vòng bụng tôi. Nàng đu đưa người sát vào người tôi. Tóc loà xoà, nàng phải hất mạnh ra sau để nhìn thấy tôi và nàng thở mạnh lên gương mặt của tôi. Phụng phịu nàng đáp lời tôi,
“Em có sợ xấu đâu. Em chỉ sợ anh không thương em thôi!”
Tôi phải nghĩ ra cách để khiến nàng đi ngủ thôi vì tôi không biết Ba Năm nghĩ gì khi thấy chúng tôi như thế này. Mọi người nghĩ sao khi một cô em tuổi 16 ôm eo của người anh trai, nũng nịu như thể nàng đang tư tình với người yêu vậy.
“Ngày mai anh mới có việc cho em. Anh đang đọc lại một vài phần quan trọng lắm. Em ngoan đi nhe rồi anh thương nhiều hơn nhe.”
Tôi thật nhẹ nhàng hôn lên trán nàng trong khi nàng nhắm nghiền mắt lại. Rươm rướm nước mắt vì hạnh phúc- tôi nghĩ thế, nàng bóp chặt hai bàn tay tôi.
“Anh không được thức khuya quá nghe anh. Good night anh.”
Long Vân bỏ tay ra, quyến luyến, liếc mắt nhìn tôi, bước đi chầm chậm như thể  nàng chia tay tôi để lên tàu đi đâu xa nhà hay lên xe hoa vậy.
Thật ra tối hôm ấy tôi không đọc được gì cả. Thật ra tối ấy tôi không có một good night như Long Vân đã chúc tôi. Tôi tự hỏi rồi mai đây thể nào Vân cũng biết rằng tôi với nàng không phải là anh em huyết thống. Tôi tự hỏi liệu em sẽ gần gủi với tôi hơn hay em giận Ba Năm, giận tôi vì chúng tôi đã giấu diếm em sự thật.
    Hai anh em tôi có thể làm cho ba tôi quên mất cái tuổi già mà cũng có thể làm ông già nua hơn. Ông có thể phần nào quên đi cái quá khứ đáng buồn nhưng cũng có thể canh cánh trong lòng cái tương lai đáng lo. Tôi sắp tốt nghiệp. Long Vân vào đệ nhất cấp. Ba Năm đang già nua hơn. Ngày ngày Ba Năm càng tỏ ra vui vẻ nhưng trầm tư hơn. Ngày ngày  Ba chúng tôi càng có vẻ tập trung với các bài tập, bài dịch, bài viết và bài soạn cho lớp ba đi dạy kèm. Ba đã ngưng các chuyến đi buôn tự lúc nào. Trong xóm tôi lúc này, cha con tôi được rất nhiều sự kính trọng yêu quý. Hai cha con tôi đang cố xây cho Long Vân một cái tổ ấm- rất ấm áp, yên bình- quá đổi yên bình- và với đầy ắp tình thương. Hai cha con tôi không ai bảo ai, không ai thắc mắc điều gì người kia làm. Hai cha con tôi như thuyền trưởng, thuyền phó cùng nhau lo lèo lái một con thuyền nhỏ với chỉ có ba người trên đó.         Sóng gió có thể đến bất cứ lúc nào. Tai họa có thể ập đến lúc nào. Mà hai người lèo lái con thuyền này đâu hề có chút kinh nghiệm nào đâu. Ba Năm thỉnh thoảng có vẻ lo lắng khi mà ông nhìn thấy Vân ngày càng mau lớn. Tôi cũng nhận ra rằng tôi có cái cảm giác ngày càng khác thường mỗi khi tôi ôm em hoặc hôn lên tóc, lên má cô em khác mẹ, cùng một người cha nuôi, sống trong cùng một mái nhà.
    Con thuyền của chúng tôi đang đi về đâu? Hai anh em sẽ ra sao? Ai sẽ chăm lo cho mẹ tôi? Nếu tôi phải lo cho mẹ, ai sẽ lo cho Ba Năm và Long Vân đây?

                                                           10

Ngay hôm sau đó, Long Vân mang về nhà cái bàn máy đánh chử cũ kĩ, nhưng còn xử dụng được. Em bắt đầu đọc các chương tôi đã viết lại vào một quyển vỡ mới.
Tiếng gỏ trên từng phiếm không đều nhau khiến tôi có lúc hơi bực mình nhưng cái giọng điệu của Long Vân khi em hỏi tôi khiến tôi vui vui. Em nói rằng em sẽ đánh máy tất cả tài liệu và sau khi hoàn tất cuốn tiểu luận cho tôi em chỉ xin tôi đưa em về Rạch Giá thăm mẹ tôi. Em ước ao có một người mẹ như mọi người trên thế gian này. Còn tôi chỉ mong ước sao có một người vợ hiền để làm dâu tốt cho mẹ tôi thôi.
Chúng tôi quả là hai con người đơn giản. Hai anh em tôi có những mong muốn đơn giản. Hai đứa tôi có hai trái tim đơn giản nhưng chúng chứa hai dòng máu ấm khác nhau về nhiều thứ. Dòng máu ấy đã khiến tôi trưởng thành, vượt qua nhiều trở ngại, vượt qua nhiều điều chính tôi không lường trước được. Vân có một dòng máu ấm áp nồng nàng như bao người phụ nữ khác và Long Vân đang muốn hoà trộn hai dòng máu lại với nhau.
“Anh Thành ơi! Anh có yêu ai bao giờ chưa?”
“Có chứ. Yêu nhiều lắm đó.”
“Ai vậy anh. Người đó chắc đẹp lắm há?”
“Đâu có đẹp, đâu có xinh mà cũng đâu có tóc dài, mài cong như em vậy đâu.”
“Vậy sao anh thương người ta được chứ?”
“Vậy em cho rằng chỉ có người xinh đẹp mói được yêu thương sao?”
Long Vân tròn xoe hai mắt:
  “Chứ còn gì nữa?”
Tôi ngưng viết, nhìn thẳng vào mắt em, hai hột nhản đáng yêu:
“Ai cũng đáng được yêu hết. Tình yêu giống như không khí ta hít thở vậy. Không có tình yêu, người ta chết ngạt đấy.”
“Vậy Ba có tình yêu không?”
 “Ba yêu thương hai anh em mình.”
“Ý em là ba có người yêu không đó?”
“Hôm nào em hỏi ba xem.”
“Còn anh? Anh yêu ai vậy?”
Tôi phì cười gục gặt cái đầu. Tôi thấy vui vui khi trò chuyện với em.
“Anh Thành! Ai vậy anh?”
“Thì mẹ anh chứ còn ai nữa. Không có ai được anh yêu cả.”
“Vậy còn cô Hằng thì sao?”
Tôi giật thót mình, không ngờ Vân hỏi tôi như thế này.
“Anh làm sao biết được!”
Tiếng tằng hắng của Ba Năm làm hai đứa tôi nín bặt.
“Khuya rồi hai đứa đi ngủ đi. Ngày mai để ba phụ đánh máy với con. Long Vân nhớ bắt muỗi trong mùng của anh hai con nghe.”
“Dạ.”
Hai đứa tôi đồng thanh trả lời, cùng một lúc thụt đầu rút cổ như hai con rùa. Tôi đứng lên tắt đèn và Vân đứng ngay lên, nắm tay tôi chặt như đứa em nhỏ sợ bị lạc trong một đám đông người. Vân kéo tay tôi ra tiến về phía sau nhà, qua một tấm ván carton cũ. Có một bức màng kéo làm căn phòng của Vân. Giường của tôi cách một cái tủ quần áo nhỏ bé mà tôi năn nỉ xin cậu Doãn và chở từ Đà Lạt về. Vân vừa bật đèn ngủ xong vừa đưa một ngón tay lên hai môi chúm chím ra dấu hiệu cho tôi im lặng. Nàng bỏ mùng xuống. Tôi đứng tần ngần bên ngoài. Loay hoay trong phút chốc, Vân ra dấu cho tôi chui vào mùng. Em nhỗm người lên tìm các con muỗi đã còn sống sót từ tối hôm qua. Nghe lời ba, em muốn đập chết các con muỗi đã cắn tôi tối hôm qua. Em cũng có thể đánh chết các con gì khác con người nào khác kẻ nào làm hại, làm phiền tôi. Em tấn mùng cho tôi thật thẳng tắp.
   Trở về giường, ghì cái gối ôm vào lòng, em vẩy tay nhoẻn miệng cười với tôi:
“Giờ anh ngủ yên được rồi nhưng đêm nay anh sẽ mơ thấy ai?”
Tôi nói thật khẻ vì tôi ngại ba Năm nghe được:
“Thì em chứ còn ai nữa?”
Long Vân nhỗm ngồi lên, xoả tóc trên mặt:
“Anh nói vậy chứ ai mà biết?”
“Anh còn mơ thấy nhiều người lắm, Ba Năm, má ruột của anh, em trai, chị của anh. Mà em hỏi chi vậy? Thôi đi ngủ đi mai em còn đi học.”
“Ngày mai chủ nhật mà.”
“Ba rầy anh đó.”
Vừa nói xong, tôi vội chạm tay Vân đang nhổm người về phía mùng của tôi. Tôi muốn hôn lên tóc em đang loà xoà. Qua ánh sáng từ ngọn đèn ngủ, tôi thấy được một giọt nước mắt trên má náng tự lúc nào. Tôi như phải kéo đầu em tựa vào đầu tôi. Vổ nhẹ lên tóc em, vuốt vuốt tóc em tôi muốn vổ về em như nàng là cô em ruột thịt đang có chuyện buồi tủi, đang rất cần ông anh an ủi.
“Anh thương và hiểu em mà. Nhe, ngoan nhe, anh thương nhiều hơn nhé.”
Vân quẹt nước mắt, cố nhoẻn cười mà miệng còn méo mó.
“Em sợ mất anh và Ba lắm.”
“Anh hiểu mà. Anh cũng sợ như vậy.”
Long Vân cố gắng vén mùng lên để vẩy tay với tôi, một cái vẩy tạm biệt.
Đêm ấy tôi trằn trọc rất khó ngủ. Ai đó có thể rất khó có được một mái gia đình như thế này dẩu cho có cố gắng đến mấy đi chăng nữa. Khó cho tôi khi mà tôi phải gìn giữ nó. Ba Năm còn muốn thấy hai đứa tôi thành nhân, thành gia thất. Tháng sau tôi bảo vệ đồ án tốt nghiệp. Từ đó tôi coi như đi được nửa đường. Vân còn rất nhiều điều phải lo, phải vượt qua, phải đạt được….
 Em đâu biết rằng lúc nào tôi cũng muốn được lo cho em nhiều chuyện khác. Em không thể tin rằng trong tim tôi, em có một chổ rất lớn và ngày càng lớn dần lên kể từ khi tôi về nhà này làm con nuôi của Ba Năm, kể từ ngày đầu tiên tôi gặp nàng.       
Tôi chỉ thiếp đi khi nghe tiếng xe ba gác máy ở đầu hẻm nổ rất giòn tan, một báo hiệu khá chính xác 3 giờ sáng.
    Mỗi khi tôi có bạn đến chơi, Long Vân tỏ ra không vui. Nàng gây cho tôi một cảm giác không thoải mái khi trò chuyện tiếp bạn tại nhà. Mấy đứa em của cô Hằng và chính cô ấy chắc nhận ra được sự ganh ghét của Vân và họ như có vẻ trêu chọc cho đáng đời cô em của tôi nữa chứ. Em đã làm những gì em hứa- đánh máy toàn bộ đồ án tốt nghiệp cho tôi. Em cũng đã làm rất tốt lời căn dặn của ba tôi- hàng đêm bắt muỗi cho tôi. Tôi cũng phải làm cái điều mà nàng mong muốn- hôn lên tóc nàng. Tôi không rỏ nếu ba tôi nghỉ sao thấy được lúc tôi hôn em nhưng tôi biết rỏ là không một phụ nữ nào không tị hiềm. Hằng, cùng lúc đó, tỏ lòng thích mến tôi hơn. Cô gửi thư cho tôi rất đều đặn. Cô ta thường viết về niềm vui khi có tôi, trò chuyện với tôi và nghe tôi chơi đàn. Ao ước của Hằng cũng là điều Long Vân ao ước. Cả hai có chung một điều: thương mến tôi. Cả hai có một điều khác biệt: cách của họ hiểu tôi, cách của họ khiến tôi thật sự hạnh phúc. Tôi như thể một ông thầy giáo người có hai cô học trò thân thiết. Cả hai cô cùng muốn chiếm một phần lớn trong tình cảm của ông thầy trẻ. Cả cùng âm thầm muốn đấu với nhau- một trận quyết tử. Qua ánh mắt của cả hai, tôi biết họ nghỉ sao về tôi. Nhưng qua cách của tôi đối với họ, họ có thể hiểu lầm con người tôi. Tôi thật sự đã kể cho họ nghe không đầy đủ lắm về gia đình, tôi điều mà tôi thấy ngượng ngùng, e dè mỗi khi định thố lộ. Sự đổ vỡ của gia đình tôi là một bài học quá lớn đối với tôi. Hằng có thể khá ngây thơ khi nàng thắc mắc cái lý do khiến ba nàng rời bỏ bà mẹ xinh đẹp duyên dáng của nàng. Tôi không quan tâm về nhan sắc về học lực nhiều bằng cái sắc xảo, tinh tế, hết lòng của họ trong việc chăm sóc mẹ tôi một khi họ thành một phần đời tôi. Em trai tôi không thể nào làm được chuyện nuôi dưỡng mẹ tôi. Hai bà chị tôi cũng đã không thể đảm đương được rồi. Tôi, chỉ có tôi, phải chọn một người bạn đời kẻ phải là người con dâu tốt cho mẹ tôi. Hai cô “học trò” dể thương này không hề hình dung cái đáp án tôi đã soạn ra và cả hai có thể cùng thi rớt. Hằng rất hồn nhiên hạnh phúc khi mà nàng đang sống với nhiều thứ- trừ một người cha. Nàng đang rất cần một thứ quan trọng: tình yêu. Long Vân đang thiếu nhiều thứ. Nàng xem tôi như người cứu hộ duy nhất nàng có thể tìm thấy trên biển cả mênh mông tăm tối- không rỏ nơi nào là bến bờ. Nếu tôi phải nói gì với họ về tôi, tôi chỉ có thể nói rằng:
“Anh cũng bao nhiêu người đàn ông khác. Cũng giống như họ, anh có những dục vọng thấp hèn, những ham muốn thông thường. Nhưng khác xa với họ, anh có một tình yêu thương mẹ âm thầm xâu sắc và cao thượng. Anh là người thèm được thấy mẹ mình hạnh phúc khi sống chung. Niềm hạnh phúc mẹ anh có được cũng đúng là niềm hạnh phúc của anh. Nhớ là đừng màng tới anh nhiều bằng mẹ anh đấy!”