Ánh sáng trắng và cái lắc nhiều lần của Hằng
làm tôi giật mình tỉnh giấc. Hơi nhức đầu nhưng toàn thân tôi mệt mỏi rả rời. Cái
ấm áp của hai thân thể dưới một cái mền len hoa bất thình lình nóng lên. Hất một
phần mền, tôi chồm bật dậy và quay lại nhìn Hằng- đang mỉm cười với tôi. Cái áo
robe ngủ mỏng manh để lộ ra gần nửa phần thân thể và để lộ ra chuyện gì xảy ra
tối hôm qua. Quần áo tôi nằm vương vãi trên sàn nhà. Hằng kéo mạnh cánh tay tôi
làm tôi ngả lên người nàng. Hai cánh tay mềm yếu của nàng gì lấy tôi như hai cái
vòi bạch tuột và nàng hôn lên môi tôi.
Chưa kịp phản ứng gì, tôi nghe tiếng mở cửa.
Mẹ của Hằng dù bước nhẹ vào phòng nhưng bà như đã đang nặng nề dẫm đạp lên
người tôi. Bà nghiêm trang nhìn hai đứa tôi vẻ mặt vừa buồn vừa giận. Tôi không
trách người mẹ này và tôi không thể trách Hằng mà tôi chỉ còn biết tự trách
mình.
Tôi ấp úng như một thằng bé
bị mẹ bắt gặp đang ăn vụng,
“Thưa bác! Cháu….”
Khoanh tay ngang ngực, bà quay
lưng lại nói thẳng,
“Tôi hiểu rồi. Cô cậu tính sao đây?”
Như một phạm nhân bị hỏi ý kiến
về mức án hắn sẽ phải nhận, tôi còn giống như một tên tội đồ ngu ngốc bị bắt quả
tang.
“Hai đứa cháu lỡ…”
Mẹ của Hằng trở nên lạnh lùng
cứng rắn hơn,
“Tôi biết, tôi biết! Tôi đâu ngờ cậu như vậy. Tôi đâu
ngờ sự thể đến như thế này đâu. Cậu về kêu ông Năm qua nhà nói chuyện với tôi.
Ngày mai được không?”
Hằng nảy giờ làm thinh. Trầm
tỉnh hơn tôi nhiều, để đở lời cho tôi, nàng lên tiếng,
“Má cứ để con với ảnh tính.”
Cắt ngang lời Hằng, bà hơi
cao giọng,
“Nhưng đây là chuyện có liên quan đến người lớn.”
Tôi bình tỉnh hơn nảy giờ:
“Thưa bác, trước khi ba Năm của cháu đến nói chuyện
với bác, bác cho phép Hằng và cháu thêm…”
Người đàn bà khá thành đạt có
4 đứa con ấy mỉa mai tôi,
“Cậu muốn tôi để cho hai người thêm tự do, thêm nhiều
lần lên giường với nhau nữa à? Có phải như vậy không chứ?”
Hằng can thiệp với một giọng
nói rắn rỏi hơn bao giờ trước đây.
“Má à, Con thương ảnh. Con với ảnh chưa có gì với nhau
đâu má. Tại vì ảnh say rượu quá nên con muốn ảnh nghỉ lại đây thôi.”
Bà mẹ nói với con gái một
cách vừa dịu dàng vừa vuốt ve,
“Má không muốn thấy cái cảnh như vầy nữa. Má muốn có
một cái gì đó làm má yên tâm. Một là Ông Năm qua nói chuyện với má. Hai là hai
đứa phải cách xa nhau ra. Con còn có ba đứa em nhỏ nữa. Con có biết không?”
Tôi bổng trở thành một người
đàn ông trẻ từ nảy giờ,
“Thưa bác! Cháu sẽ lựa lời để thưa với ba cháu.”
Bà mẹ phải biết nói gì hơn
nữa khi mà chúng tôi đã có lời phúc đáp,
“Tôi tin và quý cậu, cậu biết mà? Đừng để tôi phải nói
nhiều.”
Đóng sầm cửa phòng, bà mẹ bước
ra ngoài bỏ lại chúng tôi ngồi trên giường im lặng không ai nói với ai một lúc
khá lâu cho đến khi tôi tìm được một câu:
“Anh phải về đây. Ba và em của anh đang trông ngóng
anh ghê lắm.”
Hằng nắm cánh tay tôi,
“Chừng nào anh trở lại? Em thương anh lắm anh biết
không?”
Tôi chống chế,
“Anh biết mà. Vài hôm nữa anh đến, nhen?”
Ôm choàng lấy người tôi, nàng
hôn lên má tôi và ghì tôi vào lòng như không muốn tôi ra đi lúc này,
“Đừng hiểu lầm em nha anh! Em không muốn xa anh. Mai
anh đến nhé. Hay cho em theo về nhà bển đi rồi để em kể cho Bác Năm nghe.”
“Thôi, thôi để anh nói chuyện với ba anh.”
Từ bé đến giờ.tôi chưa hề lâm
vào một tình thế khó khăn nào như vậy. Hứa với Hằng ngoài miệng nhưng lòng tôi
rối bời vì tôi không biết phải nói thế nào với Ba và em của tôi đây. Giá như tôi
có một vết thương tích nào trên người lúc này thì hay quá. Giá như tôi có một
người bạn đưa tôi về nhà bây giờ thì tuyệt quá. Giá như hôm qua tôi đã không đến
sinh nhật của Hằng thì tôi còn gì phải lo nữa chứ? Và giá như Long Vân xem tôi
như một người vô tình, vô cảm, vô tích sự nào đó thì tôi không phải khổ tâm như
bây giờ.
Nắng buổi sáng không đủ nóng nhưng áo tôi
đẩm mồ hôi khi đạp xe về đến nhà. Ba Năm đượm buồn và nghiêm nghị hơn bao giờ
hết.
“Thưa ba! Con xin lỗi ba. Con mới về.”
Tôi khoanh tay, lễ phép như một
đứa trẻ con được dạy dỗ đàng hoàng.
“Thành ơi! Có việc gì vậy? Mà tối qua con ở đâu? Em
con nó khóc sưng mắt. Ba với nó chờ con gần đến sáng.”
Ba tôi nhìn tôi vừa dò xét vừa
hỏi tôi dồn dập.
“Thưa ba! Con say rượu. Con đã ngủ lại nhà của cô Hằng
ba à.”
Chau mày nhìn tôi, ba Năm hỏi
tôi thật nhanh,
“Trời ơi! Người ta có nặng nhẹ gì con không? Hả?”
Như đứa học trò nhỏ đang rung
sợ bị ăn đòn, tôi nói lí nhí,
“Dạ, họ tử tế với con. Dạ, Hằng thương con… muốn giữ
con lại. Con…”
Lên giọng, cha nuôi của tôi
hỏi,
“Con có làm gì nó không hả? Người ta có làm khó dể gì
con không?”
Chắc đóan được sự thể ra sao, ba tôi hiểu được ánh mắt, giọng nói cách trả lời của tôi và ba tôi giống như một người cha ruột.
Chắc đóan được sự thể ra sao, ba tôi hiểu được ánh mắt, giọng nói cách trả lời của tôi và ba tôi giống như một người cha ruột.
“Ba sẽ qua bên nhà đó để nói chuyện.”
Tôi ngăn lại,
“Có gì đâu ba! Tụi con chỉ… chỉ ngủ chung trên giường.
Không có gì đâu ba.”
“Nhưng người ta là con nhà danh giá. Bà già bên đó nói
sao?”
Tôi đành phải kể cho ba tôi
nghe hết chi tiết và ý kiến của hai mẹ con Hằng. Ba tôi như một người từng trải:
“ Hằng nó muốn con. Bà già muốn con phải có gì với con
gái bả. Nhưng con có thương nó không?”
Tôi đáp ngay, không một chút
suy nghĩ,
“Dạ con không thương lắm. Con không biết sao mà con
say quá đến như vậy.”
Ba Năm rắn giọng, gật gù,
“Hổng chừng con bị nó phục rượu rồi. Ôi, đúng là đàn
bà mà!”
Tôi không hiểu hết ý của ba Năm
của tôi. Dắt tôi ra cái quán vắng vẻ ở xâu trong hẻm và ông từ tốn kể tôi nghe
chuyện gì đã xảy đến với ông vào thời còn trai trẻ.
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét