Nước mưa có thể làm sạch
những thứ dơ bẩn, cuốn trôi đi nhiều thứ, nhưng mưa không thể làm trôi đi nỗi
lo canh cánh, nỗi hoang mang sợ hải trong lòng tôi và mưa đã khiến tôi càng cảm
thấy cô đơn lạnh lẻo ở Bảo Lộc, nơi vốn thường có mưa và lạnh.
Ai có thể thấu hiểu anh chàng học trò mới
lớn, xa nhà như tôi, luôn nơm nớp sợ mẹ của hắn bị một tai ương gì đấy, thậm
chí có một cơn mưa dông lốc xoáy nào đấy sẽ kéo tung cái của cái chòi vốn ọp ẹp
siêu vẹo là nơi hắn sẽ phải trở về, phải che chắn lại, phải xây dựng lại, phải
biến nó thành một cái tổ ấm xinh đẹp nhất có thể được? Ai có thể bảo đảm với
hắn rằng hắn sẽ không còn phải dầm mưa để hứng đầy hai cái thùng phuy chứa nước
cho mẹ hắn. Ai có thể sẽ viết thư cho hắn để báo tin rằng mẹ hắn không phải
đứng trong mưa để chống đở cái mái che tạm bợ bị cong oằng xuống và rồi phải
chèn thứ gì đó để nước mưa không nhểu xuống ngay chổ khách đang ngồi uống cà
phê.
Không có ai giúp hắn cả và cũng không có
ai giúp cái thằng như tôi. Ai có thể giúp mẹ tôi làm chuyện ấy nếu không phải
là tôi. Có ai hình dung được bên rìa trái bên đường, ở góc bên cái bờ của một
vùng trủng như cái ao cạn đó, mẹ tôi đang sống trên một cái sàn nhỏ được dựng
tạm bợ rất dể bị sụp đỗ. Mùa mưa, mặt nước gần đụng đáy sàn. Sự ẩm thấp quanh
năm làm cho cách thanh gỗ, ván sàn được chấp nối tạm bợ ngày dể gãy vỡ. Ai mà
biết được hôm nào đó, nguyên cái sàn của mẹ tôi sụp tõm xuống ao nước nước đen,
đọng, đầy bèo, cỏ dại kéo mẹ tôi ngập chìm trong cái mớ hổn độn ấy.
Ở trên cao, Bảo Lộc, ai có
thể hình dung ra được cái thảm cảnh ấy nếu không phải là tôi. Ở trên Bảo Lộc,
có mấy ai lo ngại bị muỗi mòng quanh năm. Có mấy ai nơm nớp lo sợ sẽ bị ngập
sau cơn mưa to nào đó. Ở Cần Thơ, mẹ tôi thì luôn lo sợ tất cả những điều ấy.
Ai biết đoán biết trước được thằng em bụi
đời của tôi sẽ bị một đòn trả thù nào? Ai có thể báo tin cho tôi hay rằng mẹ tôi
không phải đội mưa đi tìm thằng em tôi hoặc bà phải dìu hắn vào nhà trong cơn
say lúy túy của nó hoặc trong lúc nó đang đỗ máu sau một trận chiến. Dĩ nhiên
cả hai mẹ con phải sũng nước. Dĩ nhiên mẹ tôi không thể ngủ yên tối hôm ấy. Và
cũng như hằng nhiều đêm khác, người đã phải nhỏ to tâm tình, khuyên can, dụ dỗ
nó và kết cuộc là bà không thể chợp mắt được.
Ai biết được có bao nhiêu cơn mưa trút
xuống trong một mùa mưa? Ai mà đong đến được bao nhiêu nước rơi xuống? Và rồi
có làm sao có ai hứng đo được số giọt nước mắt của mẹ tôi nhiều đến ngần nào vì
thương lo, tức giận thằng em đó của tôi. Ngoài nó ra, sự xa vắng ba tôi có thể là
một phần khác khiến mẹ tôi khóc. Một ít nước mắt khác bà đã khóc vì lo toan
thương nhớ tôi, cái thằng đang học ở một nơi mẹ tôi chưa hề nghe đến trước đó.
Mưa giúp trái đất này thêm xanh sạch đẹp
nhưng mưa không giúp lòng tôi sạch đẹp thêm một tí nào. Trong cái bếp bám đầy
mò hong, phía sau căn nhà trọ của bà Tâm, suốt một năm học ấy, mỗi buổi chiều, mỗi
khi trời đỗ mưa là mỗi lúc tôi khóc. Tôi khóc vì nhớ nhà, nhớ mẹ. Tôi khóc vì
lo cho cái thân phận của em tôi. Tôi khóc vì tủi thân, cô đơn và những điều tôi
không biết dùng lời để nói. Tôi khóc vì những bài toán khó không thể giải nỗi,
những cái tên khoa học của các loại cây rừng khó nhớ. Tôi khóc vì vừa nhận được
một bức thư với những hàng chữ viết ngoằn ngoèo của mẹ.
Đi chợ xong, Bác Luận ngồi
vào bàn học trong phòng khách. Mạnh Hùng và em nó, Mạnh Tiến, đang vô tư chơi
cờ ca rô hoặc đang cười đùa với cậu Doãn hay chỉ đang nghe gì đó trên radio.
Tôi một mình làm bếp và khóc.
Khói
từ cũi ướt có thể khiến ai đó khóc nhưng cái thứ khói cay ấy vô hiệu đối với
tôi, người đã quen thuộc rồi cái thứ khói ấy từ lâu rồi. Từ lúc 9 tuổi rưởi, tôi
đã quen chuyện bếp núc, đánh vảy chặt kỳ, mang, mổ bụng cá, nhặt đầu tép. Tôi
nấu được tất cả các món thức ăn mẹ tôi đã nấu. Tôi có thể chế biến một vài món
mới lạ. Tôi đọc mục “làm bếp” trong các tạp chí phụ nữ của chị tôi. Tôi đã từng
làm món “gà nấu bia” một cách khá chuyên nghiệp. Ở Cần Thơ không ai có thể
tưởng tượng ra tôi đã làm bếp như thế nào trên Bảo Lộc.
Tôi không hề có chút e ngại khi tôi hằng ngày
phải làm một ký cá, loại cá ương được chở lên từ Phan rang. Nước lạnh trên Bảo
Lộc đã khiến cho việc làm bếp “chua hơn”. Cá đã ngã màu ửng hồng hoặc bốc mùi
rẻ hơn cá tươi. Nhũng giọt mưa nặng hạt rơi xuống mái tole nhà bếp, những cơn
mưa phùn, gió lộng làm trời lạnh hơn, âm u hơn đã lắm lúc khiến tôi lo sợ hơn.
Tôi lo sợ vẫn vơ trong khi đang có một nỗi lo sợ quá lớn, sự bất thành của 3
năm lên đó học.
Những cơn mưa ấy là một phần khá lớn trong
ký ức của tôi về tuổi mộng mơ, tuổi sắp bước vào đời trong khi học trên Bảo Lộc
và về những gì tôi đã nghĩ đến mẹ tôi.
Rạch Giá Mar 4, 2013
Thành Xì- TL 71